Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 129: Không trúng độc rất tốt (length: 3850)

Bạch An Diễm nhìn thức ăn trên bàn, da mặt co giật, mẹ để chứng minh thứ củ bàn chân này đều có thể ăn, thật có thể ăn được trôi, cả nhà già trẻ biết phải làm sao.
"Thôi, ăn thì ăn đi, cùng lắm thì sưng miệng, trên người nổi mề đay, dù sao cũng không chết được người."
"Nha, hôm nay đồ ăn thật phong phú a, cái này trắng trắng mềm mềm là khoai lang sao?"
Bạch An Nghị một mông ngồi xuống ghế, Đỗ thị múc cho hắn chén canh, tiểu tứ bưng lên ngửi ngửi, rồi uống một ngụm.
"Thật là thơm, ngon quá."
Bạch Vân Khê ngồi ở bên cạnh, múc cho Nha Nha một quả trứng gà cùng một ít cọng rau bàn chân, bỏ vào bát nhỏ trước mặt nàng, dùng thìa gỗ nhỏ trộn lên, "Cẩn thận bỏng, uống từ từ thôi."
Nha Nha cầm thìa gỗ nhỏ, múc một thìa thổi thổi, rồi đưa vào miệng, híp mắt tận hưởng, "Canh bà nội nấu ngon quá."
Hai vợ chồng Bạch An Diễm liếc nhau, không nói hai lời, cầm bát mỗi người nếm thử một miếng, lại thử thêm hai món còn lại, hương vị thật sự không thể chê.
Chỉ mong ăn xong, đừng ngứa tay mặt sưng phù nổi mề đay là được.
Bạch Vân Khê thấy hai người ra vẻ không quan tâm, im lặng kéo khóe miệng xuống, gọi những người khác cùng nhau ăn cơm.
Ăn uống no đủ, mọi người xoa bụng, đi dạo sau bữa ăn, rửa mặt, không ai có cảm giác khó chịu nào.
Bạch An Diễm chép chép miệng, sờ sờ mặt, xoa xoa cánh tay, trong lòng hoang mang không thôi.
Vương Cẩu Tử ăn củ bàn chân là chưa nấu sôi hay là ăn sống? Khiến một bên mặt sưng phù không nói, còn để lại một vết sẹo mụn.
"Quả nhiên, nghe mẹ, có thịt ăn."
Bạch An Diễm nhìn củ bàn chân đang phơi ở trong sân, mắt lấp lánh, nhân lúc người khác không biết rõ tình hình, ngày mai sẽ bảo vợ cùng mẹ cùng nhau vào núi, đào hết chỗ củ bàn chân đó về.
Sáng sớm hôm sau, mọi người theo đồng hồ sinh học dậy sớm, mỗi người bận rộn.
Bạch Vân Khê vừa dậy, liền tìm một túi vải lấy ra hai mươi cân lúa mạch.
Đáng lẽ một mẫu đất mười lăm cân là được, nhưng nàng cũng là lần đầu tiên làm ruộng, không biết có hao hụt không, chuẩn bị hai mươi cân giống để đề phòng trước.
Đến giờ ăn sáng, Bạch Vân Khê bảo Đỗ thị dùng củ bàn chân nấu một nồi canh ngọt, bên trong bỏ thêm một miếng đường mía, bổ sung năng lượng cho một ngày.
Ăn xong, Bạch Vân Khê trực tiếp phân công cho mọi người, "An Diễm, ngươi lại đi cày một lần, Lý thị mang tiểu tứ tiểu ngũ đi hái lê, ta đi trấn trên một chuyến."
"Mẹ, củ bàn chân đâu, khi nào thì đào về."
Bạch An Diễm chỉ củ bàn chân phơi ngoài trời, ngủ một đêm, hắn càng xác định thứ này chẳng những không có độc, mà còn ăn rất ngon.
Bữa sáng chị dâu nấu canh ngọt hương vị cũng không tệ.
Bạch Vân Khê nhìn hắn, "Cái đó chẳng phải là thứ không ai ăn sao? Các ngươi cũng đừng lộ ra, chờ ta rảnh sẽ đào về, thứ này dễ cất, không kể phơi khô làm khô hoặc dùng cát hoặc hầm đều có thể giữ được, có thể ăn rất lâu."
Mọi người nghe xong, trịnh trọng gật gật đầu, nhà bọn họ ngày thường không khá giả gì, có cái gì ăn được thì phải bồi dưỡng cho người nhà trước.
Bọn họ chỉ là dân đen nhỏ bé, có thể sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.
Những chuyện nhân nghĩa đại ái kia, vẫn là để mấy quan lớn phải đau đầu thì hơn.
Đến khi trong sân chỉ còn lại bà cháu ba người, Bạch Vân Khê nhìn Đỗ thị thần sắc ỉu xìu, còn thấy thỉnh thoảng cô ta xoa bụng, hẳn là đến ngày "tiểu nhật tử".
"Ta lần trước cho con táo đỏ đường mía, dùng nước nóng pha uống, uống nóng lên sẽ hết đau bụng."
Nghe mẹ chồng nhắc nhở, Đỗ thị xoa bụng, mặt đỏ lên, "Mẹ, lần này con ra nhiều, không đau lắm."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận