Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 415: Thăm dò điểm mấu chốt (length: 3680)

"Hả? Không được đâu, nhiêu đây đã đủ nhiều rồi, không thể thêm nữa, Nha Nha không muốn ra ngoài."
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Nha Nha lập tức xụ mặt xuống, bĩu môi, lắc lắc cánh tay nàng, mắt nháy nháy, ý đồ làm nũng bán manh để lừa cho qua chuyện.
"Nãi nãi, Nha Nha sai rồi, không nên nghĩ chạy ra ngoài."
Thấy con gái có vẻ mặt đáng thương như vậy, Đỗ thị lườm nó một cái, "Con cũng không nhìn lại mình mới bao nhiêu tuổi, đã đòi đi xem náo nhiệt. Đừng nói thêm hai tiết học, thêm bốn tiết cũng không nhiều."
Đồ quỷ con, được cả nhà nuông chiều, sinh hư có chút không biết trời trăng gì.
Nha Nha: "..."
Ô ô, nó chỉ vừa mới nghĩ thôi mà, căn bản còn chưa có cơ hội mở miệng, sao đã bị phạt rồi?
"Phì, ngoan ngoãn nào, đi với cô cô, nhanh lên tránh xa một chút, nếu không một lát nữa coi chừng lại bị bắt thêm đó." Bạch An Tĩnh thấy cháu gái nghẹn lời, nhịn cười kéo người đi.
Nhìn bé con lẩm bẩm đi theo cô cô, Bạch Vân Khê và Đỗ thị liếc nhau, đều không nhịn được bật cười.
Thực ra bé con tiến bộ cũng rất nhanh, đến giờ đã đọc xong Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính rồi.
Đang nói chuyện, Lý thị vội vã chạy về, "Nương, ông cả mang người đang giằng co với đám dân lưu vong kia."
Nghe tin tức Lý thị mang đến, Bạch Vân Khê cau mày lại, "Không thấy đường bá con sao?"
"Không có, vừa nãy ông cả và những người đó giằng co, đã nói rõ, vì trong thôn xảy ra chuyện trộm cướp, đã báo với quan lớn kỳ trưởng, quay đầu trên phủ sẽ phái người đến tra."
Lý thị nói, cười hắc hắc, "Mặc dù ông cả không nói ai đi báo quan, nhưng con không thấy đường bá ở trong đám người, con nghĩ người đó chắc là đường bá rồi."
Thấy Lý thị vẻ đắc ý, Bạch Vân Khê khẽ cười một tiếng, "Quỷ lanh lợi, ông cả con làm đúng, gừng càng già càng cay. Dân lưu vong bây giờ sợ nhất chính là quan phủ, nghe thấy báo quan chắc chắn sẽ chột dạ. Đường bá con làm lý chính, đi báo cáo chuyện này là hợp lý nhất."
"Nương nói không sai, những người kia nghe báo quan xong, sắc mặt lập tức chùng xuống. Mấy người phụ nữ khóc lóc đòi bồi thường cũng im lặng, xem ra không cầm cự được bao lâu, chắc sắp phải đi thôi."
Lý thị lắc đầu, cô xem một vòng, cảm thấy không có gì thú vị, nên quay về.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, tiểu tứ và lão nhị cùng lúc trở về.
Bạch Vân Khê nhìn vẻ mặt hai người, nhíu mày, "Sao lại thế này? Những người kia còn chưa tan?"
"Tan thì tan rồi, nhưng những người kia rời đi với ánh mắt không đúng, bộ dạng không cam tâm lại phẫn hận."
Tiểu tứ vuốt cằm, nheo mắt, "Ta cứ thấy bọn họ đang nhịn chiêu xấu thì phải."
"Không thể nào? Ông cả đã cảnh cáo bọn họ rồi, đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận. Còn an ủi các nàng, nói quan phủ sớm muộn gì cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, chỉ cần chờ là được."
Bạch An Diễm mím môi, "Hơn nữa, lúc bọn họ đi, ông cả làm chủ, lấy một túi khoai lang trong nhà đưa cho họ, các nàng cũng nhận lấy."
"Có ăn họ đương nhiên không từ chối, nhưng cái vốn dĩ bọn họ muốn đâu chỉ có thế."
Tiểu tứ khoanh tay trước ngực, nhếch miệng, một lũ lòng tham không đáy.
"Dù sao cũng là người ngoài, không dám tùy tiện chọc chúng ta thôi."
Mấy người này lúc đi còn quay đầu lại nhìn một cái, quá làm người ta khó chịu.
Nghe giọng điệu của tiểu tứ, không cần nghĩ Bạch Vân Khê cũng biết, một đám người diễn một vở kịch, không lấy được tiền thù lao tương ứng, trong lòng không cam tâm thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận