Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 81: Dự trữ qua mùa đông lương (length: 3842)

Đường mía phơi nắng đã róc khuôn, trông chừng cỡ tám chín cân, ngày mai nàng chuẩn bị đi thăm dò giá cả, tiện thể hỏi xem có bán được không.
So với bán cá, đường mía mới là việc quan trọng hàng đầu.
"Nương, thật sự không đi câu cá ạ?" Bạch An Nghị chưa từ bỏ ý định, trong lòng hắn, sông nước là của chung, tự nhiên ai có bản lĩnh câu được thì là của người đó.
Nhìn ánh mắt mong chờ của thằng út, Bạch Vân Khê nghĩ một lát, "Cho dù đi câu cá, cũng phải rời thôn xa một chút, sau đó mang lên trấn bán, tránh để người ta đỏ mắt, thêm phiền phức cho chúng ta."
"Có gì mà đỏ mắt, nhà ta có ăn trộm ăn cướp đâu, có bản lĩnh thì họ cũng đi câu đi." Bạch An Nghị không phục hừ một tiếng.
"Nhà chúng ta đang bấp bênh, trước mắt quan trọng nhất là trữ lương thực qua mùa đông, trước khi mùa đông tới thì tu sửa cái lều của mình, để mùa đông tuyết lớn không làm sập, đến lúc đó khổ vẫn là mình."
Tuy rằng kiếm tiền rất quan trọng, nhưng nếu có thể kiếm tiền mà tránh được chút phiền phức thì tốt nhất cho cả nhà.
Thằng út vẫn im lặng nãy giờ, thấy Bạch An Nghị có vẻ không phục, liếc nhìn hắn một cái, "Nương nói không sai, trước mắt chúng ta không thể quá nổi danh, dễ bị người ta ghen ghét. Muốn trách thì trách mình yếu quá, không chống nổi một mảnh trời, nương có bản lĩnh cũng không thi triển được, là vì chúng ta làm con bất tài không bảo vệ được nương."
"Là do họ làm con không nên thân, bị người ta tùy tiện giẫm đạp, đáng tội thôi."
Từ khi nói chuyện với nương xong, nó cũng suy nghĩ rất nhiều. Trước kia chẳng cần lo nghĩ gì, là bởi vì phụ thân ở trước mặt che chắn, mọi phong ba đều cản hết cho bọn nó.
Cây lớn đổ bóng che chở, chúng nó là đàn ông mà không thể vì nương che mưa chắn gió, thật hổ thẹn với lời dạy của phụ thân.
Lời thằng út vừa thốt ra, mọi người đều im lặng. Nhớ về trước kia, ra ngoài ở bên ngoài, mọi người đều tươi cười đón chào, nhìn lại hiện tại, cho dù gặp mặt, nếu người ta không muốn để ý thì cũng quay mặt làm ngơ.
Không có so sánh thì không có tổn thương.
Những vấn đề trước kia chưa từng nghĩ tới, bây giờ lại thành khó khăn của chúng nó.
Bạch Vân Khê thấy các con trai bắt đầu trưởng thành, trong lòng ít nhiều có chút vui mừng, từ khi đuổi lão đại kia đi thì ngày tháng bắt đầu suôn sẻ.
Quả nhiên, cái thứ đó tồn tại chỉ là vật cản bước tiến của bọn họ.
"An Nghị nói cũng không sai, sông nước là của chung, ai câu được là bản lĩnh của người đó. Nếu câu cá có thể bán lấy tiền thì nương phân công lại."
"An Diễm, hai vợ chồng con vẫn dẫn thằng út khai hoang, ngày mai cho An Nghị theo ta đi câu cá, sau đó trực tiếp mang lên trấn bán lại. Đỗ thị ở nhà trông Nha Nha giữ nhà, tiện thể đưa cơm cho hai vợ chồng lão nhị."
Dù sao cũng phải đi lên trấn một chuyến, tiện thể bán ít cá, có thêm thu nhập cũng tốt.
Bạch Vân Khê phân công rõ ràng cho từng người, tự nhiên không ai phản đối.
Tìm cái túi tiền cho tất cả tiền đồng vào, vỗ vỗ, tiếng tiền đồng kêu nghe cũng dễ chịu.
"Ngày mai ta lên trấn, mua hai đấu gạo lứt về tích trữ."
Sau khi phân công xong, Đỗ thị đi nấu cơm, Bạch Vân Khê nhờ Lý thị giúp lấy đường đã róc khuôn ra, đặt lên trên ván gỗ, cắt thành những khối to bằng quân mạt chược. Nhìn màu nâu của đường mía, Bạch Vân Khê cầm một miếng vụn cho vào miệng nếm thử, hài lòng vô cùng.
Nghĩ một lát, nàng lại vào phòng trong lục hai cái bình gốm tro than thô, cắt hai miếng vải hoa nhỏ.
Cho đường mía vào, đậy miếng vải hoa lên, rồi đậy nắp lại, trông đẹp hơn hẳn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận