Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 82: Đóng gói (length: 3876)

Một chiếc bình vừa vặn đựng được một cân.
"Nếu như đến mai mà bán được giá tốt, mẹ lại mua thêm mấy chiếc bình gốm để đóng gói, trông sẽ đẹp mắt hơn so với chỉ dùng mỗi túi vải."
Bạch Vân Khê nâng chiếc bình gốm lên ngắm nghía một lượt, vật phẩm quan trọng nhất là phải có bao bì, ấn tượng đầu tiên tuyệt đối không được để người ta cảm thấy rẻ tiền.
"Mẹ, mẹ không phải là định bán cả bình đi đấy chứ?"
Lý thị nhìn bà bà một loạt thao tác, chẳng phải chỉ là một cái bình thôi sao? Trang điểm đẹp thế làm gì không biết?
"Đây gọi là trang hoàng, giúp nâng cao giá trị của vật phẩm." Tiểu Ngũ nhìn hai chiếc bình đặt trước mặt, lên tiếng.
"Trước đây trong nhà có cuốn sách nói về trang hoàng, con từng đọc qua một lần. Trong đó có đề cập đến, việc trang hoàng lăng tẩm hoàng gia, tức là nơi cất giữ thư tịch của đế vương... Sau này lan rộng ra trong dân gian, không còn giới hạn trong thư họa, mà chỉ chung cho việc làm mới vẻ bề ngoài của đồ vật hoặc hàng hóa, phàm những vật phẩm trang trí làm đẹp đều có thể gọi là trang hoàng."
Bạch Vân Khê nghe xong, mắt lập tức sáng lên, "Đúng, chính là trang hoàng, đem vật phẩm bình thường tiến hành đóng gói, mục đích là làm cho nó trở nên hấp dẫn hơn, còn có thể bán được giá cao."
Thằng bé này đọc lướt qua mà hiểu rộng ghê, quả không hổ là học bá.
Mọi người ăn cơm tối xong thì sớm đi nghỉ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, lúc trời tờ mờ sáng, Bạch Vân Khê liền tỉnh giấc, muốn đi câu cá bán thì phải dậy sớm một chút.
Nàng vừa mới xuống giường, tay đã bị nắm lại, "Nãi nãi, Nha Nha có thể đi cùng với người không?"
"Nha Nha ngoan, hôm nay không được đâu, đường xa lắm, thể lực của Nha Nha không theo kịp đâu, ngoan ngoãn ở nhà chờ, nãi nãi về sẽ mang cho con dây buộc tóc màu hồng."
Hôm nay bận rộn cả ngày, nàng cũng không có dư sức để trông con bé.
"Vậy được ạ, Nha Nha sẽ rất ngoan." Được đáp lời, cô bé nháy mắt mấy cái, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc Bạch Vân Khê thức dậy, Đỗ thị đã đang quét sân.
"Sau này nếu trong nhà không có việc gì thì không cần dậy sớm quá đâu, ngủ nhiều một chút cho tinh thần thoải mái thì mới có sức làm việc."
"Mẹ, con quen rồi, cứ đến giờ Mão là con tỉnh."
Đỗ thị lau tay, dùng gáo bầu múc nước nóng, rồi pha thêm chút nước lạnh, "Mẹ, nước ấm vừa đủ để rửa."
Bạch Vân Khê nhìn Đỗ thị động tác nhanh nhẹn, không khỏi cảm thán, đây mới là phúc của việc làm bà bà, Bạch An Sâm cái tên hùng tể kia thật không biết tiếc phúc.
Vừa mới rửa mặt xong, Bạch An Nghị cũng dụi mắt thức dậy, "Mẹ, con làm ngay đây ạ."
Thấy Đỗ thị lại chuẩn bị nước nóng cho cậu, Bạch Vân Khê liền ngăn lại, "Sau này để cho bọn chúng tự chuẩn bị nước rửa mặt đi, rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo, con trai thì phải rắn rỏi một chút, cứ như con gái thì ra ngoài quê lại bị người ta cười chê."
Đâu phải là thiếu gia nhà giàu gì cho cam, cứ nuôi nấng yếu ớt như vậy làm cái gì?
Muốn thay đổi thì phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhất.
Bạch An Nghị cũng không để ý lắm, "Chị dâu, mẹ nói đúng đấy, em tự mình làm được mà."
Nói rồi, trực tiếp cầm gáo múc nước rửa mặt.
Chờ đến khi Bạch Vân Khê chuẩn bị xong hết mọi thứ, Đỗ thị cũng đã nấu xong cơm, hai người đang ăn cơm thì Bạch An Nghị chẳng biết từ đâu vác ra một chiếc xe cút kít, hình tam giác, phía trước có một cái càng, phía sau có hai cái chân, mệt thì có thể hạ xuống để nghỉ một lát.
"Mẹ, dùng cái này đẩy sẽ đỡ tốn sức hơn ạ."
Bạch Vân Khê gật đầu, chất đồ nghề câu cá lên, hai cái xô nước, một cái giỏ, "Đi thôi, đi sớm về sớm."
Hai người dậy sớm, lúc ra khỏi thôn không gặp một ai.
Đi trên đường lớn, men theo dòng sông nước trong về phía trấn, cách trấn một dặm đường thì mới chọn được một vị trí thích hợp.
Để xe cút kít sang một bên, hai người xách xô nước cùng công cụ đi xuống bờ sông, làm theo phương pháp hôm qua, trước tiên đánh ổ, rồi móc mồi giun.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận