Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 751: Thân tình duyên thiển người (length: 7689)

Tạ huyện lệnh nhìn người phụ nữ lê hoa đái vũ (khóc như mưa) mà trực tiếp nhíu mày, im lặng một lát rồi trầm giọng lên tiếng.
"Con cái sắp thành thân cả rồi, ngươi cũng một đống tuổi đầu rồi, cái tật hở chút là khóc này cũng nên sửa đi là vừa." Nói xong câu đó, Tạ huyện lệnh mặc cho Mã thị trố mắt kinh ngạc mà quay đầu bước ra chính viện.
Mới đi được mấy bước, đã gặp ngay thiếp thất đi tới, bị nàng nghênh đón vào thiên viện, sau một hồi an ủi vỗ về dịu dàng, cuối cùng ông cũng thoải mái.
Mã nhũ nhân bên này hoàn hồn lại thì người đã vào chốn ôn nhu hương của thiếp thất, biết được tình cảnh, Mã thị tức thì đập vỡ tan một bộ đồ uống trà bằng sứ Thanh Hoa.
Nàng khản giọng chửi rủa mấy tiếng đồ tiện nhân, vất vả lắm mới được bà tử bên cạnh khuyên can, xoa dịu cảm xúc.
Hai người thì thầm hồi lâu, cuối cùng trực tiếp đánh chủ ý lên lão thái thái, mục đích chính là muốn bảo toàn vị trí chủ mẫu của nàng, khiến lão thái thái đứng về phía mình.
Nàng muốn mượn lời lão thái thái làm cho nam nhân xem trọng chủ mẫu, còn thiếp thất rốt cuộc cũng chỉ là đồ chơi, không đáng để mê muội mất cả ý chí. Về phần Du ca nhi, việc này càng dễ làm hơn, một kẻ có thể gặp nạn, thấy máu tanh ngay dịp thọ đản của lão thái thái, thật quá xui xẻo.
Lão nhân gia tuổi tác đã cao, hồn phách bất ổn, Du ca nhi tuổi nhỏ đã mất mẹ, vốn đã là người mệnh cứng, nay lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, biết đâu lại có tướng khắc, vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên giữ khoảng cách cho tốt.
Nghe Văn U kể lại, khóe miệng Bạch Vân Khê run rẩy, thật đúng là sợ cái gì nó đến cái đó. Lúc trước vừa nói chuyện với Chương nghi nhân xong, sợ lão thái thái trong lòng có hiềm khích, không ngờ chân trước chân sau đã bị Mã thị lợi dụng mất rồi.
Có thể dễ dàng bị người dùng cái biện pháp ly gián này, vậy đã nói rõ cách này đơn giản mà hữu dụng.
Nếu thành công, lão thái thái và cháu đích tôn sinh hiềm khích, người được lợi nhất chính là con trai nàng. Dù không thành thì cùng lắm bị trách móc vài câu, không đau không ngứa, cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Rốt cuộc người thời đại này đa phần đều tin vào những thứ huyền học, tuy rằng không thể nói rõ, diễn giải tường tận nhưng có một số việc lại có thể trực tiếp chạm vào nội tâm, khiến ngươi không tin cũng phải tin.
Phàm là những hiện tượng không thể giải thích được đều được quy về huyền học. Tựa như nàng, không hiểu ra sao bị hệ thống mang đến nơi này, cũng chẳng ai giải thích ngọn ngành cho nàng.
Người ta vẫn nói khoa học cuối cùng là huyền học, hiện tại nàng cũng có chút tin.
"Bạch di, nếu Mã thị ly gián thành công thì làm thế nào?" Liên tiếp mấy đêm tối dò xét Tạ phủ, thấy Tạ Du toàn thân xanh tím, mỗi khi đổi thuốc thì đau đớn, nhìn mà thương xót.
Liên tiếp hai lần cứu được mạng nhỏ của hắn, nếu lại bị người hại chết thì thật đáng tiếc.
Nghe tiếng lòng của Văn U, Bạch Vân Khê không nhịn được mà giật giật khóe miệng, nha đầu này đúng là người lòng lạnh mà dạ ấm.
"Chúng ta là người ngoài, cũng không giúp được gì nhiều. Đây cũng là lúc thử thách tình thân của họ. Nếu tình thân nông cạn thì dù người khác có can thiệp, sớm muộn gì cũng mỗi người một ngả, càng chạy càng xa."
Nói đi nói lại, Bạch Vân Khê vẫn không muốn để cho Mã thị được như ý, "Đến mai ta đi thăm Chương nghi nhân, tiết lộ chuyện này cho bà ấy một chút, để bà ấy đến thăm Tạ Du rồi nói chuyện với lão thái thái."
Cứ làm cái kim phòng trước, cho lão thái thái có sự đề phòng trong lòng, không thể để Mã thị một mình tác oai tác quái.
"Tiện thể cũng nhờ viện trưởng hỏi thăm tiến độ vụ án, sớm ngày bắt được kẻ sát nhân quy án, bằng không sẽ khiến lòng người hoang mang, có khi nào lại rơi vào chính mình không biết chừng."
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Văn U vuốt cằm, "Mượn miệng người khác nhắc nhở, thúc ép Tạ gia mẫu tử sao?"
"Đúng vậy, mà phải là người có đức cao vọng trọng mới có tác dụng."
Bạch Vân Khê nhếch mép, nếu là các nàng tùy tiện đi nói, có khi còn bị người ta coi là điên mà đuổi ra khỏi nhà.
"Chương viện trưởng rất xem trọng Tạ Du, nếu không có Tiểu Ngũ đột nhiên xuất hiện, viện trưởng nhất định sẽ thu Tạ Du làm đệ tử quan môn... Dù không phải sư đồ, chỉ cần là học sinh của Thanh Vũ học viện, Chương viện trưởng cũng có tư cách hỏi han về tiến độ vụ án."
Từ lúc Tạ Du bị thương đến nay đã gần mười ngày rồi. Bên quan phủ, ngoài việc thu lại xác của Nghi Phong thì dường như không có thêm tiến triển gì. Hiệu suất phá án này, không thể không nói là ngang ngửa với ốc sên.
Nghĩ đến điều này, Bạch Vân Khê ngước mắt nhìn Văn U, "Ta có một linh cảm, tên nhóc Tạ Du kia chắc chắn biết ai đã làm hắn bị thương? Ta không rõ Tạ huyện lệnh có hỏi han gì không, nhưng việc Tạ Du không chủ động nhắc đến cũng là thật."
Bạch Vân Khê xoa cằm, mắt hơi híp lại, "Không hiểu sao, ta luôn có cảm giác rằng người cẩn trọng như Tạ huyện lệnh dường như cũng biết."
Cứ mãi không tra ra được chân tướng thì dần dần, nhiệt độ của chuyện này cũng bị người ta lãng quên.
Nghe Bạch Vân Khê nói, Văn U ngẩn người ra, nghĩ một chút cũng hiểu, "Bạch di cho rằng bọn họ đang đấu đá nội bộ?"
Nghĩ đến cái tổ hợp nhà Tạ thì cũng không phải là không có khả năng, nhị tử nhà Tạ chính là cái tên Tạ Lý gì đó, nhìn không giống người tốt lành gì.
Một kẻ có thể trơ mắt nhìn ca ca ngã lầu thờ ơ không động lòng, ngược lại vui sướng khi người gặp họa thì làm sao mà có cái tâm tốt lành được?
Đương nhiên, quan hệ giữa hai người họ vốn đã rất căng thẳng rồi.
Nếu là bọn họ đang đấu đá nội bộ, với Tạ huyện lệnh thì dù sao cũng là thịt trong lòng bàn tay, huynh đệ tương tàn, người sống kẻ chết, chuyện này dù thế nào cũng không phải là chuyện vinh quang.
"Buổi tối ta lại đi một chuyến đến Tạ phủ, nói cho hắn biết về ý định ly gián của Mã thị, tên kia rất thông minh, chắc chắn sẽ có đối sách. Lại thêm Chương gia hỗ trợ, Mã thị muốn thành công cũng không dễ dàng."
Nghe Văn U tính toán, Bạch Vân Khê nhíu mày, "Hiếm khi thấy chuyện gì khiến ngươi để tâm như vậy, Tạ Du gặp được ngươi cũng là phúc của hắn."
"...Cứu hắn hai lần, mà lại để người ta chơi chết, vậy thì chẳng phải công cốc sao." Văn U ngớ ra, đúng là nàng quan tâm đến Tạ Du hơi nhiều rồi.
Buổi tối, Văn U mặc đồ gọn gàng, thừa lúc đêm tối đi một mạch đến Tạ phủ, đi nhiều lần cũng quen đường, trực tiếp đáp xuống ngoài cửa sổ phòng của Tạ Du.
"Văn tỷ đến rồi, xin mời vào trong uống trà nghỉ chân."
Nhìn Văn U đẩy cửa đi vào, một thân trang phục đen, tóc đuôi ngựa gọn gàng, như một nữ hiệp giang hồ.
Tạ Du cong môi cười, "Để Bạch di lo lắng rồi, vết thương của ta đã gần lành rồi."
Tuy ngực vẫn còn âm ỉ đau nhưng so với mấy ngày trước đã không còn yếu ớt nữa.
"Hôm nay ta đến là để nói cho ngươi biết..."
Vừa vào cửa, Văn U không nói lời vô ích, trực tiếp nói rõ mục đích của mình, "Bạch di ngày mai sẽ đến thăm Chương nghi nhân, cũng chỉ là hỗ trợ từ bên ngoài, chuyện trong nhà vẫn phải dựa vào chính ngươi thôi."
Văn U nói một hơi, rồi ngồi xuống ghế uống trà, nhìn Tạ Du mím môi, vẻ mặt mỉa mai lạnh nhạt cũng không hề mở miệng an ủi.
Một lúc lâu sau, Tạ Du mới ngẩng đầu nhìn Văn U, "Đa tạ Văn tỷ đã cho ta biết, có lẽ ta đúng là cái loại người duyên thân tình mỏng manh, càng như vậy, ta càng muốn liều mạng giữ lại một hai người, nhưng họ lại cứ như cát chảy, ngươi càng muốn nắm chặt nó thì nó lại càng trôi nhanh, cuối cùng chẳng còn gì."
"Nếu ngươi đã hiểu rõ trong lòng, càng phải biết rằng có những người không đáng để ngươi móc tim móc phổi ra đối đãi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận