Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 225: Hai lão thái lẫn nhau đỗi (length: 3972)

Đám người nghe người nhà họ Trần nói, thấy các nàng khí thế hung hăng, không khỏi lắc đầu. Chuyện mờ ám này, tự nhiên không ai muốn mở miệng giúp nói.
Người nhà họ Trần muốn đòi công đạo cho con gái, vừa vào thôn đã xé toạc mọi chuyện, chẳng để ý đến thể diện. Cái tư thế này, không phải đến bàn chuyện hôn sự sao?
Xem thế nào cũng là uy hiếp thêm ép buộc, không đồng ý thì cá chết lưới rách.
Bị người chặn đường gào thét, thanh danh người thật thà của Bạch Vân Đường coi như xong đời.
Cũng trách ai được, vụng trộm ăn vụng không biết chùi mép, còn kéo người vào trong sân nhà, trách sao người ta không tới cửa đòi nợ.
Lần trước nhị thẩm nhà họ Bạch còn gào lên không cho Trần Kiều vào cửa, đáng tiếc thay, Bạch Vân Đường không quản được cái quần của mình, giờ thì "oái" đã ra rồi, đương nhiên bị người ta chê cười.
Ngay lúc đám người hứng thú hóng chuyện, Bạch lão thái dẫn cả nhà vội vã chạy tới, thấy Trần lão thái chửi rủa như vậy, mặt bà liền đen xì.
"Trần lão bà kia, đồ mặt dày vô liêm sỉ, không quản được con gái mình, thấy đàn ông thì dang chân ra, giờ bụng mang dạ chửa, lại muốn ép con trai ta đổ vỏ, ta cho ngươi biết là không có cửa đâu."
"Mày đánh rắm, trong bụng con gái tao chính là giống của con trai mày." Dù sao chuyện đã bung bét, bà cũng chẳng còn gì phải kiêng kỵ.
"Phì ~, mày nói thì hay, chưa chắc đã là của thằng đàn ông nào đấy? Muốn đổ vỏ lên đầu con trai tao hả? Mày còn lâu mới được."
Bạch lão thái chống nạnh, chỉ thẳng vào mặt người nhà họ Trần mà mắng một tràng, "Quả hồng mềm thì chọn mà nắn, mày thấy con trai tao thật thà nên muốn cho con gái mày tìm người đỡ, tao cho mày biết là không có cửa đâu. Lão bà tao vẫn câu nói đó, muốn Trần Kiều bước vào cửa, trừ khi tao chết."
Trần lão thái nghe những lời này, lại lần nữa vỗ đùi, "Mọi người nghe xem, nhà họ Bạch ức hiếp người không coi ai ra gì, con gái tao đang lành lặn, bị con trai chúng mày làm cho bụng to, chúng mày không những không đến cầu hôn? Mà còn gièm pha con gái tao."
"Nếu không phải lão bà này đây nể tình một mạng người, rót cho chén thuốc phá thai thì cũng chỉ thành một vũng máu mà thôi. Đáng tiếc là con gái tao liều mạng giữ lại, nhất quyết phải giữ lại mầm mống nhà họ Bạch các người, còn nói Bạch Vân Đường hứa hẹn nhất định sẽ cưới nó."
"Con gái dại ơi là dại, lão bà tao có nỗi khổ không thể nói, chỉ có thể trơ mặt qua đây đòi chút công đạo."
Trần lão thái vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết, khiến những người nghe cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn cả nhà Bạch Vân Đường đầy vẻ trách cứ.
Trêu ghẹo con gái người ta, là đàn ông thì quả thật nên chịu trách nhiệm.
"Bạch Vân Đường, mày làm chuyện này thật là không ra gì, ngủ với người ta xong thì phủi mồm là xong, không phải là chuyện đàn ông nên làm."
"Đúng thế, thanh danh Liễu Thụ Loan chúng ta đều bị mày làm mất hết cả, người ta mang thai giọt máu của mày, không cho người ta một câu trả lời hợp lý, thực sự là quá đáng, cũng trách nhà họ Trần tới làm ầm lên."
"Nếu nam chưa cưới, nữ chưa gả, cho dù có qua một lần đò, thì cũng phải làm hết lễ nghĩa mới được."
Trần lão thái nghe đám người nói, tán đồng gật gật đầu, "Bạch Vân Đường nếu không có ý định cưới con gái tao, thì căn bản không nên đi trêu chọc nó, mày không quản được cái chân của mình, chạy đến nhà tao làm cái chuyện không biết xấu hổ đó. Giờ không muốn nhận, tao hỏi mày có đuối lý không?"
Bạch Vân Đường: "..."
Hắn đang nghĩ làm sao thuyết phục cha mẹ đồng ý, không ngờ Trần bà tử lại mang người đến tận cửa.
Chẳng ngờ bụng Kiều Kiều lại nhanh bị bà lão phát hiện đến thế?
Từ lúc Kiều Kiều biết mình có thai, vui vẻ ngày ngày nâng niu, sợ có chút sơ xuất. Những điều này hắn đều thấy rõ, cũng đang tìm cách thuyết phục lão nương, mau chóng rước người về nhà.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận