Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 22: Khai hoang động viên (length: 3952)

"Ruộng cạn thì ngược lại có thể trồng mạch cuối đông, đến cuối tháng tư năm sau thì thu hoạch, sau khi trả tiền thuê đất thì còn dư lại bốn phần rưỡi. Nhưng mà, từ khi gieo hạt đến thu hoạch thì cần đến chín tháng."
Bạch Vân Khê bẻ đốt ngón tay, tính toán thời gian cho mọi người nghe.
"Trong khoảng thời gian này, chúng ta đều cần phải vay lương thực để duy trì cuộc sống, cả nhà ăn uống chi tiêu, cho dù chỉ ăn rau dại, khoai lang các thứ thì cũng cần ít nhất một ngàn cân lương thực, chờ đến mùa thu hoạch, còn nợ, liệu chúng ta có còn lương thực thừa không?"
"Nếu cứ tiếp diễn cái vòng luẩn quẩn này, chúng ta sẽ chẳng còn chút lương thực nào, còn phải vay lương ăn qua ngày đến năm năm nữa, các ngươi nói xem có được không."
Nghe mẹ phân tích, mọi người đều im lặng, một lúc sau Bạch An Diễm mới ngẩng đầu lên, "Mẹ, con không phản đối việc khai hoang, dù sao cũng chỉ tốn sức lực thôi, cũng không mất tiền. Nhưng lỡ như đất hoang không cho thu hoạch thì sao? Chúng ta phải làm thế nào?"
"Mười mấy miệng ăn đấy, cứ mở mắt ra là cần lương thực rồi, đi đâu mà kiếm?"
"Khai hoang là việc dùng sức, hao tổn lương thực nhất, không vay lương thì căn bản không có sức mà làm." Lý thị quan tâm nhất là cái bụng, chỉ cần không đói bụng thì thế nào cũng được.
"…Mẹ, hũ gạo nhà mình đã cạn đáy rồi." Đỗ thị vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, nghe đến lương thực mới ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói thêm một câu.
"Cái này ta đương nhiên biết, cho nên mới nghĩ đến việc khai hoang, như vậy dù thu hoạch nhiều hay ít cũng là của chúng ta, hơn nữa còn được miễn thuế ba năm, ta có cách làm cho đất hoang màu mỡ, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta xoay người."
Viên Mộng nhìn bọn họ, ôm Nha Nha vào lòng, theo bản năng an ủi.
"Cả nhà chúng ta cùng nhau cố gắng, lấp đầy cái bụng để giải quyết tình hình cấp bách là hơn tất cả. Từ ngày hôm nay, chúng ta đều phải vất vả một chút, sống qua ngày chúng ta phải nhìn về phía trước, ngày khổ sẽ qua thôi."
Mấy người được Bạch Vân Khê động viên một phen, vẻ mặt chết lặng cũng có thêm chút chấp nhận số phận.
"Mẹ, vậy chúng ta nên làm thế nào?" Bạch An Diễm bất đắc dĩ thở dài.
"Mẹ nói đúng, cuộc sống thì vẫn cứ phải tiếp diễn, khổ rồi thì gắng một chút sẽ qua thôi."
Bạch Vân Khê thấy con trai con dâu có thái độ tùy tiện thế nào cũng được, cũng không để ý, một lũ con trai con gái thiếu chủ kiến, có thể thay đổi được ngay thì nàng cũng không cần xuyên qua xa như vậy rồi.
"An Diễm và hai vợ chồng là trụ cột trong nhà, là lực lượng chính khai hoang. An Nghị và An Thịnh tuổi còn nhỏ, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp đỡ việc nhà, còn con dâu cả người không được khỏe, có thể phụ trách việc cơm nước cho mọi người đã là công lớn rồi."
Lời này vừa nói ra, người đầu tiên đỏ hoe mắt chính là Đỗ thị, bà bà lần đầu tiên quan tâm nàng, cũng không biết làm sao, trong lòng đột nhiên rất chua xót, lời đến khóe miệng thế nào cũng không nói được, chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Hóa ra bà khổ bà thấy được."
Bạch An Diễm cũng không biết là chết lặng hay là sớm đoán được, theo bản năng gật đầu.
"Chỉ cần có thể nhét đầy cái bụng thì những cái khác cũng không đáng kể." Lý thị thầm nghĩ trong lòng một câu, cũng ngầm thừa nhận.
Ngược lại Bạch An Nghị bĩu môi, không cam tâm mở miệng, "Mẹ, chúng con đều có việc làm, vậy còn anh cả đâu, anh ấy làm gì?"
"Mẹ vẫn là bất công, cả nhà bận rộn muốn chết, hắn không biết xấu hổ mà trốn tránh, anh cả cứ như chui hang chuột, thật là đồ tồi."
Nghe được tiếng lòng của thằng con thứ tư, Bạch Vân Khê cong khóe miệng, "Yên tâm, anh cả ngươi có việc quan trọng hơn cần làm."
"Phì~, lười biếng thì nhận đi, cái bộ dạng phế vật của hắn, vai không gánh được, tay không nâng nổi, còn cứ vênh váo tự đắc, ngày ngày làm ra cái dáng vẻ của anh trưởng như cha, ngứa cả tay. Nếu không phải đánh anh trưởng thì sẽ bị mẹ đuổi đánh thì hắn đã động thủ rồi."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận