Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 312: Lão gà tây canh (length: 3855)

"Ôi, cầm đi, lát nữa ta đi thăm Tiểu Tĩnh, nó là đứa trẻ ngoan, hy vọng nó sớm khỏe lại."
"Thím dâu, đã mặt dày đến đây đã ngại lắm rồi, sao có thể trắng trợn nhận đồ được, nếu thím không tính giá, cháu cũng không dám lấy."
Trương thị thấy nàng kiên quyết, bất đắc dĩ liếc nàng một cái, "Thật là hết cách với cháu, thôi được rồi, ta đi cân cho cháu."
Trương thị xách con gà mái lên cân trước mặt Bạch Vân Khê, "Gà mái ba cân rưỡi, chúng ta cũng không phải người ngoài, tính ba cân là được rồi."
Lần này Bạch Vân Khê không còn kiên quyết, theo giá thị trường hai mươi đồng một cân, lấy ra sáu mươi đồng đưa cho Trương thị.
"Hôm nay thật đa tạ thím dâu, cháu về hầm cho nha đầu đây, lát nữa thím hỏi thăm tam bá nương giúp cháu."
"Ừ, có mấy bước chân thôi mà, ta không giữ cháu đâu, lát nữa ta qua xem Tiểu Tĩnh, để nó dưỡng thân cho tốt."
Nhìn hai bà cháu rời đi, Trương thị nghĩ ngợi, không khỏi cảm thán, con người ta ấy, một khi đen đủi, uống miếng nước lạnh cũng ê răng.
Nhìn cả nhà này xem, còn chưa vực dậy được đâu, con gái gả đi lại gặp chuyện.
Không ra thì thôi, hễ ra thì toàn là chuyện lớn nguy hiểm đến tính mạng.
Thật là đau đầu.
"Con dâu, sao ta nghe thấy tiếng con bé Vân Khê, có phải nó đến không?"
Vừa nói, một bà lão chống gậy nhỏ đi tới, mái tóc trắng bóng chải chuốt mượt mà, trên gáy búi tóc, dùng một chiếc trâm gỗ đào cố định lại.
"Mẹ, đúng là em họ đến, mua con gà mái của nhà mình, lúc đi còn nhờ con hỏi thăm mẹ đấy ạ."
Trương thị thấy mẹ chồng nhìn quanh, lớn tiếng trả lời một câu, bà lão tai đã nghễnh ngãng, mắt cũng mờ.
"Khổ thân con bé, đến lúc này còn giữ tục lệ làm gì, ta bà già ngần này tuổi, còn sợ kiêng kỵ gì chứ... Cũng không biết mấy ngày nay nó sống ra sao? Lát nữa con cầm mười quả trứng gà, qua xem nó một chút. Tiện thể nói cho nó biết, có việc gì cứ đến tìm."
Bà lão thở dài, dù mắt đã mờ đục, nhưng vẫn lộ vẻ hiền hậu thân thiết.
"Mẹ yên tâm, con lát nữa sẽ đi xem nó."
Trương thị bất đắc dĩ, có đôi khi cô cũng phải thừa nhận, duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu, mẹ chồng với em họ thuộc kiểu người đặc biệt có duyên với nhau.
Bạch Vân Khê dắt Nha Nha đi trên đường, bỗng thấy mũi ngứa ngáy, không cần nghĩ cũng biết, tam bá nương chắc chắn lại nhắc đến mình rồi.
Phong tục vẫn còn đó, tam bá nương có thể không để ý, nhưng nàng không thể không tuân theo.
Về đến nhà, Bạch Vân Khê đưa gà mái cho Đỗ thị, lại từ trong phòng lôi ra một túi táo đỏ đưa vào bếp, dặn bà nấu canh thả ba quả táo, các dược liệu khác không cần cho.
Dù sao Bạch An Tĩnh còn uống canh thuốc bắc, nhỡ đâu xung đột với thuốc khác thì không hay.
Canh gà mái hầm mấy tiếng đồng hồ, hương thơm ngào ngạt, cả viện đều tràn ngập mùi thơm lừng.
Đỗ thị để con gái út ăn cho dễ, trực tiếp gỡ hết thịt đùi gà ra cho con, trộn vào canh gà, vừa ăn vừa uống đặc biệt bổ dưỡng.
"Canh gà hầm xong rồi, tam muội tranh thủ uống khi còn nóng, mẹ nói là gà mái ba năm, cố ý đi nhà tam nãi nãi mua cho muội đấy."
Bạch An Tĩnh nhìn bát canh gà trước mắt, bên trên nổi vài vệt mỡ, nửa bát thịt gà, mùi thơm nồng đậm kích thích vị giác.
Từ sau khi lấy chồng, nàng đã lâu không được ăn thịt, mẹ chồng vốn thuộc loại người siêu tiết kiệm, ngày thường trong nhà chẳng mua đồ mặn bao giờ, chỉ có ngày tết mới mua một ít thịt.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận