Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 341: Dưỡng cái tiểu gia bích ngọc (length: 4055)

Nguyên chủ gây nghiệp cuối cùng để lại vết thương trong lòng con gái, muốn san bằng vết thương phỏng đoán còn cần không ít thời gian.
Một điều khiến người ta bực dọc mà không có chỗ phát tiết chính là, nguyên chủ hai vợ chồng để lại cho nàng một cục diện rối rắm, mình làm sai sự tình, hai chân đạp một cái đi cực lạc, tạm thời bắt nàng người dự khuyết đến bù đắp, đến cả cơ hội biện bạch cũng không cho, đây là chuyện người làm sao?
Lặng lẽ mắng nguyên chủ một trận, lại lần nữa cầu nguyện bọn họ ở dưới địa phủ tiếp tục ở lại đó một trăm năm, Bạch Vân Khê trong lòng rốt cuộc thoải mái hơn chút, đem sách vở một lần nữa trả về tủ, cất riêng bút mực giấy lại, để dành cho Nha Nha luyện chữ.
Nửa tủ sách này là bảo vật trong lòng lão cử nhân, cũng là tài sản cả đời của ông.
Trong đó, còn có một ít sách cho mượn đi chưa trả. Đương nhiên, người mà lão cử nhân đồng ý cho mượn sách, đều là người mà ông tự nhận là bạn tốt, không lưu lại bất kỳ giấy nợ nào, có đòi lại được hay không hoàn toàn nhờ vào nhân phẩm.
"Mấy cuốn sách này đều là cha ngươi để lại, trong đó liên quan đến rất nhiều chuyện kỳ lạ dị thường, nương tạm thời cất, chờ đến Tiểu Ngũ trưởng thành, ta sẽ chuyển cho nó, cũng coi như gia tộc có đồ truyền lại."
Thời đại này sách vở rất quý giá, coi chúng là tài sản cũng không hề khoa trương.
Bạch Vân Khê chọn ra mấy cuốn sách vỡ lòng thích hợp với Nha Nha để ra bên ngoài, tiện tay cầm lên, lại rút một cuốn du ký đưa cho Bạch An Tĩnh, "Cuốn du ký này con cầm xem đi, không biết chữ có thể qua hỏi ta hoặc là hỏi Tiểu Ngũ cũng được, bên trong thu thập những chuyện kỳ lạ thú vị ở khắp các nơi trong cả nước. Lúc rảnh rỗi xem giết thời gian, có lẽ cũng rất thú vị đấy."
Nhìn sách mẹ đưa cho, Bạch An Tĩnh ngây ra một lúc.
Hơi do dự liền hai tay nhận lấy, mở ra xem thử, quả thật thuộc về loại sách kỳ văn tạp ký, cũng là sách mẹ thích xem nhất.
"Mẹ, con đã rất lâu rồi không đụng đến sách, trong đó có rất nhiều chữ không nhận ra, sợ là đọc không hiểu."
Nàng hiện tại cũng đoán không ra tâm tư mình, cứ cảm thấy việc đọc sách loại này không liên quan gì đến mình cả.
Bạch Vân Khê ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, "Không sao, dù sao ta cũng đang muốn dạy vỡ lòng cho Nha Nha, nếu con rảnh thì ngồi bên cạnh xem, gặp chữ không biết thì chúng ta cùng nhau học. Lại còn có Tiểu Ngũ nữa mà, có mỗi một quyển sách, có thể làm khó chúng ta sao?"
Bạch Vân Khê nhìn bộ dáng ngốc manh của nàng, đưa tay véo véo má nàng, nuôi mấy tháng, cuối cùng cũng có chút da thịt.
"Ta nhớ cha con đã từng dạy con không ít chữ, khi còn bé con đã khắc ghi gần như tất cả các chữ vào đầu rồi, sẽ không dễ quên đâu. Hơn nữa, con đường đường là con gái nhà người ta nuôi, làm sao có thể không biết chữ?"
"Nói ra cũng chẳng ai tin, cho nên, con cứ thành thật đọc sách thì hơn."
Đọc sách bồi dưỡng tâm hồn, trong tiềm thức có thể nâng cao khí chất, như gia đình vừa làm ruộng vừa đi học của bọn họ, khuê tú nhà giàu không nuôi ra được, tiểu thư nhà thường dân thì có thể thử một lần.
Nghe mẹ nói một lời dứt khoát, Bạch An Tĩnh ngẩn ngơ, tiếp theo lại không nhịn được cong lên khóe miệng, "Mẹ, con biết rồi, con sẽ thử đọc một chút."
Nếu có thể một lần nữa nhặt sách lên, nàng tự nhiên là vui lòng.
"Con nghĩ được như vậy thì tốt, nhà mình không có cái kiểu trọng nam khinh nữ. Thế hệ của nương bắt đầu dùng chữ 'Vân', ông nội liền đặt cho nương hai chữ Vân Khê. Các con thế hệ này bắt đầu dùng chữ 'An', cha con liền đặt cho con cái tên Bạch An Tĩnh, ngụ ý văn nhã thục tĩnh."
"Cho nên, trong lòng chúng ta, con cũng quan trọng như con trai, không có cái kiểu trọng nam khinh nữ đâu. Lại nghĩ đến các tỷ muội nhà thúc bá của con xem, ai cũng được đặt cho cái tên qua loa như cây đào cây lựu gì đó, nghe thật cẩu thả."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận