Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 336: Đào rau dại (length: 3925)

Cho nên, nàng chỉ cần đem đám trẻ con mang lên nói, liền có thể được đồ ăn.
Lao động trí óc nàng có thể thích hợp tham gia, còn thể lực thì để đám trẻ con gánh.
Nàng đến đây mục tiêu không thể quên, phải tuân theo mục đích ban đầu, nhất định phải rèn luyện cho bọn chúng ý chí kiên cường, còn lao động chân tay thì nàng kiên quyết không thể giành.
Bạch An Diễm thấy nương mệt mỏi đến thẳng cả lưng, lập tức lại đầy mặt áy náy, "Nương, lần này làm người vất vả, là con trai quá đần, việc gì cũng phải nương đích thân đi làm chỉ đạo."
Nghe giọng điệu của lão nhị, Bạch Vân Khê hắng giọng một tiếng, vẫy vẫy tay, "Không sao, chỉ cần ngươi học được, nắm được mánh khóe làm ruộng, sau này nương cũng không cần vất vả như vậy nữa."
Vẫn là hai vợ chồng lão nhị được người yêu thích, chăm chỉ lại biết làm, còn biết nghe lời.
Cấy mạ còn chậm hơn cái máy cấy lúa ba chân, cả nhà tổng động viên, dùng đúng ba ngày rưỡi mới xong được phần đất phía tây sườn núi.
Đứng trên sườn núi, xem mạ non xanh nhạt thẳng hàng đón gió lay động, từ trên xuống dưới, trông thật hùng vĩ, làm Bạch Vân Khê yêu thích vô cùng.
"Nương, con cảm giác chúng ta nhất định có thể đại bội thu."
Bạch An Diễm xoa xoa tay, kích động không thôi, đây là lần đầu tiên xử lý nhiều đất ruộng như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảnh thu hoạch, trong lòng lại có một cổ xúc động muốn khóc.
Gia đình bọn họ sắp đổi vận rồi.
"Chỉ cần chúng ta dụng tâm xử lý, lại tham khảo Sổ tay gieo trồng của Thần Nông, đại bội thu không phải là vấn đề."
Bạch Vân Khê nhìn ruộng bậc thang, ngoài Sổ tay của Thần Nông ra, còn có chất lượng hạt giống, đều là sản phẩm từ thương thành, nếu như thu hoạch kém thì đó là trực tiếp tát vào mặt hệ thống.
"Nương nói không sai, con trai nhất định dụng tâm chăm sóc, cẩn thận giữ gìn."
Bạch An Diễm xoa tay vào nhau, vô cùng tán thành, năm nay có ăn được cơm gạo ngon hay không, còn phải xem vào năng lực của hắn.
Từ đó về sau, trong nhà gần như không thấy bóng dáng của Bạch An Diễm, không phải ở vùng núi phía đông sườn núi thì là ở phía tây, bận rộn vô cùng.
Trong lúc đó, hắn còn tranh thủ chút thời gian rảnh, đến xem xét tình hình mọc của lúa mì vụ đông ở hai mẫu ruộng cạn bên kia bờ sông Thanh Thủy, tiện thể nhổ cỏ, xới đất.
Ba bốn tháng, hoa dại nở đầy khắp núi đồi, cũng là thời điểm rau dại ngon nhất.
Nhân lúc đêm qua có chút mưa bụi, Bạch Vân Khê rảnh rỗi không có gì làm, liền dẫn Nha Nha đi đào rau dại, xem có thể hái được ít nấm về nấu canh không.
Qua năm, nha đầu nhỏ cũng đã bốn tuổi, vác cái giỏ nhỏ cầm cái xẻng nhỏ, theo sau còn có con cẩu Nhuyễn Nhuyễn, trông khí thế vô cùng.
Qua nửa năm bồi dưỡng, con cẩu nhỏ đã biến thành con cẩu lớn, một con chó lưng đen thuần chủng, tai dựng đứng, ánh mắt sắc bén, cái tên Nhuyễn Nhuyễn này hoàn toàn không còn phù hợp nữa.
Đáng tiếc, con cẩu nhỏ là do Nha Nha từ bé nuôi đến lớn, nha đầu nhỏ một chút cũng không thấy nó hung dữ, vẫn cứ yêu thích không thôi.
Vì con cẩu lớn lên, mấy đứa trẻ trong thôn đều không dám đến nhà tìm Nha Nha chơi nữa.
May mà nha đầu nhỏ cũng không để ý, cũng không biết có phải do Bạch Vân Khê dạy cho cái tính phật hay không, nhưng lại có thể nói một cách không biết ngượng rằng tất cả tùy duyên.
Làm cho Bạch Vân Khê dở khóc dở cười.
Rau dại ở dưới chân núi đã bị người trong thôn đào hết, Bạch Vân Khê trực tiếp mang Nha Nha đi sang nửa sườn núi bên bờ sông Thanh Thủy, nơi đó thoáng đãng dễ nhìn, rau dại cũng mọc nhanh hơn.
Nhuyễn Nhuyễn cũng có chỗ vui vẻ, trên nhảy dưới tránh, rất phấn khởi.
Sườn núi sau mưa ẩm ướt, trên rau dại còn đọng những giọt sương, trông thật tươi non.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đào được nửa giỏ rau cải, rau ba ba, còn có chút rau hành hoang các loại.
"Bà ơi, ở đây mọc nấm."
Nghe thấy tiếng Nha Nha kêu lên, Bạch Vân Khê hoàn hồn, cầm cái xẻng nhỏ đi qua.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận