Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 511: Không nỡ địa tô (length: 3920)

Bạch An Diễm vừa nói xong, Lý thị cũng đồng tình hưởng ứng.
"Nương cứ yên tâm, còn có ta nữa, ta với An Diễm ca sức lực lớn, lại thuê thêm hai ba người làm công nhật, mấy ngày là xong thôi."
Tiểu tứ thấy hai người nhiệt tình hừng hực, hơi nhếch cằm, "Biết hai ngươi làm được, nhưng chúng ta cũng đâu phải ngồi không, chẳng qua ba mươi mẫu đất, cùng lắm thì vất vả hơn chút, đằng nào thu hoạch đều về nhà mình, phải không tiểu ngũ?"
Thấy các con trai nhiệt tình, Bạch Vân Khê vẫn rất vui, trực tiếp xua tay, "Các con lo xa rồi, cái thôn trang nhỏ trên trấn kia có tá điền thuê cấy, hôm qua ta về có thấy, người ta đã bắt đầu làm đồng rồi. Lúc này, chúng ta không thể đuổi người ta đi, cắt đường sống của người khác."
Nghe vậy, Bạch An Diễm ngẩn người, "Gì cơ, còn có tá điền? Vậy phải làm sao?"
Tuy địa tô có chia năm năm, cũng có chia 4:6, nhưng ruộng vừa mua về đã bị người chia một nửa, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Bạch Vân Khê thấy vẻ lo lắng của lão nhị, "Thôn trang nhỏ của Tần gia vẫn là để tá điền quản lý, quay đầu lại có thể đi xem, tá điền phẩm hạnh thế nào, nếu đều là người giỏi làm ruộng thì cứ để họ làm tiếp, dù sao chúng ta chẳng cần quản gì, đã có thể hưởng một nửa thu hoạch, nghĩ cũng lời."
"Nếu có ai gian xảo giở trò, nhân tiện thay người luôn cũng được."
Bạch An Diễm nghe nương tính toán, mày nhíu lại như thể kẹp chết được con muỗi.
"Nương, con thấy chúng ta tự cày cấy có khi hay hơn, đỡ phải mất một nửa địa tô."
"Cày thì tốt, nhưng nhà mình còn ba mươi mẫu đất, lại thêm thôn trang kia, chỉ bằng hai con với Lý thị mấy người làm hết được sao? Hơn nữa về sau nhà ta chỉ càng ngày càng phát đạt, sớm muộn gì cũng phải cho thuê ruộng đất."
"Nghĩ xem mấy nhà địa chủ có bao nhiêu ruộng đất mà là do họ tự làm? Chẳng phải đều cho dân chúng quanh vùng thuê cấy hay sao?"
Nghe giọng nương, Bạch An Diễm mím môi, trong lòng không khỏi thầm thì, nhà địa chủ ruộng nhiều, cái nào cũng vài trăm mẫu, nhà mình có đâu nhiều ruộng như vậy?
Nghĩ đến đây, Bạch An Diễm vẫn không cam tâm, "Nương, sáu mươi mẫu ruộng thật không cần cho thuê, nếu ngài sợ con không làm xuể, cứ đến lúc gieo trồng, thu hoạch thuê thêm vài người làm công nhật là xong thôi. Một khi cho thuê, lại phải chia một nửa lúa, con cứ thấy thiệt quá."
Hơn nữa, ruộng nhà đều cho thuê hết, họ rảnh thì làm gì?
Nghe lão nhị nói, Bạch Vân Khê im lặng, thằng bé này từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, cũng quen với cuộc sống của người dân bình thường, tầm nhìn chỉ quanh quẩn ở thôn xóm, cũng chẳng có gì sai.
Điều này liên quan đến môi trường sống của hắn, cũng không thể trách.
Nhưng về sau nhà bọn họ sẽ không chỉ ở cái thôn nhỏ này, cần phải rèn giũa tầm nhìn và lòng dạ cho các con trai mới được.
Tiểu ngũ thấy nương có vẻ trầm tư, lại nghĩ đến lời của nhị ca, trong lòng suy nghĩ một vòng, ngẩng đầu nhìn mọi người.
"Nhị ca, ca đừng vội, nghĩ đến hai năm trước còn phải ăn đói mặc rách, xem cơm trắng gạo tẻ bây giờ, tất cả đều là do nương dẫn dắt chúng ta mà nên, cũng chứng minh quyết sách của nương đều chính xác."
"Xem chừng chúng ta lại sắp có thêm sản nghiệp, về sau cuộc sống chỉ có càng ngày càng tốt, sản nghiệp cũng sẽ càng ngày càng nhiều, luôn có lúc làm không xuể, không kể là thuê công nhật hay thuê đầy tớ, đã là chủ nhân trong nhà, con thấy nhị ca nên học cách quản lý sản nghiệp mới là con đường chính."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận