Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 700: Trảo một chỉ tiểu hủ hủ (length: 7686)

Lý thị xoa bụng, vẻ mặt hiền lành, "Đã làm xong sáu bộ rồi, nhưng ta thấy vẫn chưa đủ. Trước đây thì không nói, bây giờ nhà ta có điều kiện, đương nhiên muốn làm thêm mấy bộ để thay giặt."
Lần trước, mẹ đi trấn trên mua cho nàng một tấm vải bông mịn, mềm mại lắm, cố ý để may quần áo lót cho con nít.
"Còn có tã lót nữa, cũng phải chuẩn bị nhiều một chút, lỡ gặp trời mưa dầm, phơi không khô sẽ không đủ dùng."
"Cũng phải, tã lót đúng là cần chuẩn bị nhiều chút, không thì đến lúc đó lại khóc cả lên."
Đỗ thị gật đầu, "Sao dạo này ngươi lại sung sức thế? Có phải vì lời tam nãi nãi nói không? Nếu mà là con gái, liệu nhị đệ muội có thất vọng không?"
Bây giờ trong lòng nàng đã đinh ninh là con trai rồi, còn nài nỉ bà bà cho đi thi tú tài, nếu mà không như ý muốn, chẳng phải sẽ thất vọng đến cùng cực hay sao?
"Thất vọng gì chứ? Chỉ cần là con ta sinh ra, dù là nở hoa trước hay kết quả trước, trai hay gái ta đều thích. Nếu mà sinh được một cô con gái ngoan ngoãn như Nha Nha, thì ta nằm mơ cũng có thể vui vẻ tỉnh giấc."
Lý thị nói, qua ô cửa sổ phòng phía đông, có thể nhìn thấy Nha Nha đang ngồi luyện chữ trước cửa sổ, trong mắt nàng tràn đầy niềm vui.
"Nhìn con bé cháu gái ta mà xem, ra ngoài chẳng thua kém gì mấy cô tiểu thư nhà giàu kia. Mẹ nói đó là khí chất… là cái tu dưỡng từ trong ra ngoài, cũng có thể gọi là khí chất thư hương."
Lý thị cúi đầu xoa bụng, khẽ thở dài một tiếng, "Chị dâu bây giờ đã hiểu vì sao ta lại muốn nhờ mẹ dạy dỗ con của ta chưa? Ta cũng muốn con mình cũng xuất sắc như con bé cháu gái, chứ không phải thô tục như ta."
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Lý thị, Đỗ thị hiền hòa cười nói, "Nha Nha quả thực được mẹ dạy dỗ rất tốt, còn tốt hơn cả ta là mẹ ruột."
"Cho nên á, ta mới muốn nhờ mẹ giúp ta dạy con, tiếc là mẹ đã cự tuyệt rồi."
Lý thị gãi đầu, vẻ mặt sầu não, "Dù sao mà để ta dạy, thì chắc chắn không thể nào tốt bằng mẹ dạy."
Bạch Vân Khê đang nằm trên giường La Hán, lim dim mắt ngủ gật, trời mưa xuống thật thích hợp để ngủ nướng, nàng đâu có hơi đâu mà ra ngoài làm bia đỡ đạn cho người ta.
Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến ngày thứ hai đã tạnh ráo.
Tiểu Ngũ cũng hết kỳ nghỉ, chuẩn bị về học viện, hắn vô cùng lưu luyến, đi đến phòng Bạch Vân Khê để chào tạm biệt, "Mẹ, con trai chuẩn bị về học viện."
Bạch Vân Khê nhìn bộ đồng phục học viện của hắn, gật đầu, "Đại tẩu của con đã làm chút đồ muối chua với nấm, còn chuẩn bị hai con gà ta nuôi, một giỏ trứng gà, đều là để cho sư mẫu con cả đấy, con nhớ mang đến biếu người ta trước."
"Dạ."
Tiểu Ngũ gật đầu, ngập ngừng một lát rồi cũng không kìm được mà hỏi, "Mẹ, con nghe nói Hạnh Nhi bị mất tích?" Lúc nói chuyện phiếm với Tống Kiệt, hắn vô tình nghe được một câu, mới biết Hạnh Nhi bị mất tích rồi.
Nghe Tiểu Ngũ hỏi vậy, Bạch Vân Khê hơi sững người, rồi sau đó tiếc nuối gật đầu, "Ừ, Hạnh Nhi mẹ con bé nhờ bà mối tìm mối mai cho con bé, không biết hai mẹ con xích mích thế nào, nghe nói là về nhà bà ngoại ở mấy ngày, ai dè lại bỏ trốn."
Vừa nói chuyện, Bạch Vân Khê vừa không quên quan sát vẻ mặt Tiểu Ngũ, thấy hắn chau mày, nàng chỉ biết buông tay, "Mẹ Hạnh Nhi cầu xin mọi người giúp tìm người, nhà họ Bạch gần như ai cũng ra tay, lần trước ta đi huyện tìm con cũng tiện đường tìm người giúp, tiếc là không có manh mối gì cả."
Nghe mẹ kể lại, Tiểu Ngũ gật đầu.
"Ra là thế,"
Hắn còn thắc mắc tại sao mới có mấy ngày ở học viện mà mẹ đã đột nhiên đến huyện, hóa ra là đi giúp người ta tìm con.
"Vẫn không có tin tức gì sao?"
"Không có, bá phụ con dẫn người nhà đi khắp nơi tìm, dù là sau núi hay trên trấn đều không có bóng dáng Hạnh Nhi. Người nhà họ Trần cũng tới làm ầm lên đòi người, nói nhà nhị nãi nãi con làm mất người, phải đền. "
"Nhà nhị nãi nãi con ngày nào cũng bị làm phiền không yên ổn, cuối cùng là Bạch Vân Đường nổi giận, nói không muốn sống với mẹ Hạnh Nhi nữa, đòi bỏ vợ, ly hôn được lần một thì ly hôn được lần hai. Thế là người nhà họ Trần mới sợ mà lui, từ đó không thấy tới nữa, cũng chẳng biết họ còn tìm người hay không, mà Hạnh Nhi thì vẫn không thấy về, cũng không biết trốn đi đâu nữa?"
Bạch Vân Khê thở dài một tiếng, nếu là một đứa con trai thì còn đỡ, đây là con gái, mất tích cả tháng trời, tình hình gì chứ, thật khó nói.
"Bây giờ mọi người đều bận cấy gặt, chắc không ai có thời gian đi tìm con bé nữa đâu."
Một đứa con gái bỏ nhà đi vốn dĩ đã trái với lẽ thường, còn đúng vào mùa vụ, ai rảnh mà vì con bé đó mà làm lỡ việc của gia đình mình?
Tiểu Ngũ chau mày, nghĩ đến cô em họ cứ động một chút là khóc nhè, hắn cứ nghĩ con bé nhát gan lắm, ai ngờ lại dám bỏ nhà đi một mình, hóa ra hắn đã nhìn lầm rồi.
"Thôi, con chỉ là nghe Tống Kiệt nói qua một câu, trong lòng hơi nghi ngờ nên hỏi vậy thôi. Cũng lâu như thế rồi, kể cả đi bộ thì cũng ra khỏi huyện ta rồi."
Lá gan thật lớn, cũng dám bỏ nhà đi?
Ngoài kia xã hội loạn lạc, đâu phải nơi mà con gái có thể tùy tiện đặt chân? Nhỡ bị thiệt thòi thì lấy ai mà bênh, thật là không hiểu chuyện.
Bạch Vân Khê nghe được lời trong lòng của Tiểu Ngũ thì cũng không có ý kiến gì.
Có Trần Kiều là người mẹ như vậy, thì con cái tốt cũng bị dạy hư thôi, bản thân không có năng lực mà còn muốn trèo cao, khiến con gái trở thành người hay mơ mộng.
Nhưng cái loại người này có mệnh mỏng như tờ giấy.
Cho nên, nàng khuyên răn mấy đứa con trai của mình chỉ cần chăm chỉ an phận, bước từng bước một mà đi, kiên quyết không được mơ mộng hão huyền.
Ai cũng muốn ngồi mát ăn bát vàng, giàu có qua một đêm… ngoại trừ bị người lừa, thì có cái loại chuyện tốt bánh từ trên trời rớt xuống hay sao?
"Bây giờ nhiệm vụ chính của con là đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu để thử sức, tuy mẹ và thầy giáo không quá hy vọng vào kỳ thi đó, nhưng cũng không được kém quá, kẻo lại làm thầy mất mặt."
Nghe mẹ nói thế, Tiểu Ngũ cúi gằm đầu xuống, run run khóe miệng, "Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng."
Hắn còn mong bản thân có thể bước những bước thật lớn, sớm đi làm quan, sớm có địa vị, sớm có thể báo thù cho cha.
"Con đi thu dọn đồ đi, mẹ nhờ Văn U đánh xe ngựa đưa con ra huyện."
Bạch Vân Khê đứng dậy, đi ra dưới hiên, nhìn Văn U đang ngồi ở bàn trà nghịch ly sứ uống trà, "Văn U, cô đánh xe đưa Tiểu Ngũ về học viện."
"Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào." Văn U nhấp một ngụm trà, khẽ giọng nói.
"Hôm nay con với Tống Kiệt cùng nhau về học viện, nhờ Văn tỷ vất vả một chuyến." Tiểu Ngũ nói, cúi người chào Văn U, cảm ơn.
"Người một nhà không cần khách sáo." Văn U liếc nhìn hắn một cái, mới bái sư mấy ngày mà đã ra dáng thư sinh rồi.
Nghe thấy lời trêu đùa trong lòng Văn U, Bạch Vân Khê cong khóe môi lên, cô gái này so với lúc mới đầu nghiêm túc thì đã bắt đầu trở nên hoạt bát hơn.
Đợi đến khi xe ngựa dừng ở cổng lớn, thì Tống Vương thị cùng Tống Kiệt cũng xách túi đồ tới.
"Ôi, trước nghe nói ngươi mua ngựa, gần đây bận quá, quên mất luôn rồi, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy."
Tống Vương thị nói, đi vòng quanh chiếc xe ngựa một vòng, không ngớt lời khen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận