Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 245: Thất vọng (length: 4062)

Làm sao có thể để nàng xuống ruộng làm việc chứ? Những năm này từ khi về nhà họ Bạch làm dâu trưởng, ngoài chuyện bếp núc trong nhà ra, việc đồng áng nàng chưa bao giờ mó tay vào.
Chuyện đồng áng vất vả đến thế nào, nàng đâu có ngốc mà không biết?
Trước kia khi còn là con gái, nàng cũng làm không ít việc, nhất là vào mùa hè, trời nóng đến mức có thể làm người ta cháy da cháy thịt, mấy ngày sau còn bong cả vẩy.
Từ khi về nhà họ Bạch, những việc đó đều rơi xuống đầu nhà lão Nhị, nàng vui vẻ được thảnh thơi, mỗi ngày chỉ việc nấu cơm, phân phát cơm nước trong nhà là xong.
Đến cả việc giặt quần áo, cho heo ăn, cắt cỏ những việc dơ bẩn mệt nhọc này đều do hai cô con gái nhà nhị phòng đảm đương.
Mấy năm nay da mặt và đôi tay của nàng không nói là được bảo dưỡng tỉ mỉ, nhưng so với những người phụ nữ thôn quê bình thường thì trắng nõn hơn không biết bao nhiêu?
Ngay cả so với cái người phụ nữ Bạch Vân Khê kia thì còn kém một chút, ai bảo cô ta từ nhỏ đã sống trong hũ mật, một chút việc nhà nông nặng nhọc cũng không làm đâu?
Nghĩ đến điều này, Trịnh thị không lo được chuyện khác, mặt tươi cười cúi người, “Cha, được được, sao cha đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này? Nhà ta vẫn luôn như vậy đều bình an vô sự, nếu như vì chuyện căn nhà này, con dâu mới đầu đúng là nghĩ không thông, làm ầm ĩ mấy ngày, là con dâu sai. Xin cha thứ lỗi, quay đầu con dâu cũng sẽ nói với nhị đệ muội một tiếng, căn nhà để bọn họ an tâm mà ở.”
Trịnh thị nói, quay đầu huých tay Bạch Vân Tùng một cái, nháy mắt với hắn.
Bạch Vân Tùng lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong mắt lão phụ vẻ thất vọng nhàn nhạt, trong lòng có chút run sợ, “Dạ cha, cha không thể muốn gì làm nấy thế được, người biết thì cha muốn cho nhị đệ rèn luyện một chút, người không biết lại tưởng nhà ta xảy ra chuyện gì hay sao? Nếu bị người hỏi đến, cha làm con trai sao mà trả lời được?”
“Cứ thành thật mà trả lời, người khác hỏi sao thì con cứ đáp vậy, lão tử có bắt con nói dối đâu.”
Lão tộc trưởng gõ gõ tẩu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người.
Trưởng tử là do ông tỉ mỉ bồi dưỡng, nếu thật sự phải từ bỏ, trong lòng ông đương nhiên cũng không thoải mái, nhưng nếu cứ để tính cách ích kỷ tự đại của hắn phát triển, hậu hoạn vô cùng.
Bản thân ông còn sống thì ít nhiều gì cũng có thể lau mông cho hắn, nhưng nếu ông chết thì sao?
“Hai đứa không cần oán trách, nhiều năm như vậy rồi, cũng nên xuống đất làm việc, nếu không đến bờ ruộng quay mặt về hướng nào, e rằng hai đứa đều không biết.”
Bạch Vân Tùng nghe thấy cha giọng điệu không cho chất vấn, lập tức không vui.
“Cha, cha định để thể diện của con trai ở đâu đây? Nếu để người ta biết, sau này con còn mặt mũi nào ra ngoài?”
“Ai nói xuống đất làm việc thì không được ra ngoài? Chúng ta vốn là người nhà nông, chứ không phải là quan gia thân hào gì ở thôn quê, sao lại không được ra ngoài?”
Lão tộc trưởng nhìn đứa con trai cả của mình, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Vân Khê cô nương quả nhiên nói không sai, có một số người nhận được quá nhiều, quả thật sẽ sinh ra tính cách tư lợi.
“Cha, cha đang làm gì vậy? Nhị đệ làm tốt như vậy, sao cha cứ nhất định phải để con đổi sang làm thay?”
“Người ta một đời cũng chỉ có mỗi chuyện ba bữa ăn, nếu con không muốn ăn cơm không muốn làm gì thì cũng không sao.”
Bảo bọn chúng làm việc một chút thôi, đã lằng nhằng đủ kiểu cản trở.
Mấy năm nay, lão Nhị làm những việc này cũng không hề nghe thấy một tiếng oán trách.
Trịnh thị thấy cha chồng có vẻ nghiêm túc, trong lòng có chút hoảng loạn, “Cha cũng đừng giận, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột quá, đương gia nhất thời chưa phản ứng lại thôi. Chứ không nói là không muốn làm việc nhà nông, nếu cha thấy vợ chồng con tham gia ít, ngày mai sẽ cùng nhị đệ đi xem sao, sao lại không nhận ra bờ ruộng nhà mình?”
Chẳng qua là cúi đầu mềm mỏng một chút thôi mà?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận