Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 665: Yến khách cũng mệt mỏi người (length: 7663)

Tiểu Tứ thấy đám người nín cười, gãi đầu. Chủ yếu là mấy con vịt này không dễ nuôi, động một chút là lăn ra chết, hắn ngày ngày chăm sóc mà vẫn lo lắng.
Đặc biệt là mấy ngày trước, nhà vịt không hiểu sao lại có một con chồn vàng đến, lập tức dọa chết mười mấy con, làm hắn đau lòng muốn chết.
Đột nhiên nghe đến mấy chữ “ăn vịt”, trán hắn liền ong ong.
Thấy đám người nhìn chằm chằm mình, Tiểu Tứ mặt đỏ bừng, vội chắp tay vái Tạ Du: "Tạ đại ca, huynh yên tâm, chờ ta nuôi lớn, con vịt đầu tiên sẽ mời huynh ăn."
Tạ Du nghe giọng này, lập tức vui vẻ: “Vậy thì đa tạ tứ đệ."
Bạch Vân Khê khoát tay với mọi người: “Ra ngoài đi một vòng chắc mệt rồi, mọi người mau ngồi xuống nghỉ chân, trà mới vừa pha xong."
Vừa nói, nàng lại gọi mọi người ăn bánh ngọt: “Bánh sơn tra với bánh củ mài đều do Nha Nha nương tự làm, khai vị, dưỡng dạ dày cũng tốt.”
Sơn tra với củ mài đều là hái ở núi về, phơi khô cất. Nghĩ đến bánh ngọt ngoài chợ bán toàn mấy thứ lặp đi lặp lại, nàng mới nghĩ tự làm chút ít, coi như có chút lòng thành.
"Ừm, bánh sơn tra này ngon đấy, chua chua ngọt ngọt." Chương Diệc San cầm một miếng nếm thử, mắt sáng lên.
"Ngon thì ăn nhiều chút, nhà làm nhiều lắm, một lát gói mang về, từ từ ăn.” Bạch Vân Khê mỉm cười, thuận miệng trả lời.
"Đa tạ Bạch di, vậy ta không khách sáo."
Chương Diệc San vừa đáp lời thì bị Chương Nghi Nhân trách: “Con nhỏ tham ăn này, sao không khách khí gì hết vậy?”
“Ai nha, thật sự ngon mà!”
Chương Diệc San nhét miếng bánh sơn tra cuối cùng vào miệng, quay đầu nhõng nhẽo với Thường Tuệ: “Tuệ tỷ tỷ, tỷ thấy có ngon không?”
"Rất ngon, đại tẩu thật khéo tay, chẳng những nấu ăn giỏi, làm bánh ngọt cũng giỏi nữa."
So với Chương Diệc San thích bánh sơn tra, nàng lại thích bánh củ mài hơn, không quá ngọt.
“Tuệ tỷ nhi ngoan ngoãn nghe lời, không như con, quỷ tham ăn.” Chương Nghi Nhân trừng mắt nhìn con gái, hết cách.
"Con gái nhỏ thích đồ ngọt, bình thường mà."
Không biết có phải do bị cha mẹ nói nhiều quá không, Chương Diệc San cứ như nước đổ lá khoai, chẳng quan tâm.
Mọi người ngồi trong sân uống trà nói chuyện, thấy giờ cũng gần rồi mới đứng dậy cáo từ.
Lúc sắp đi, viện trưởng Chương còn không quên dặn dò Tiểu Ngũ: "Ở nhà học cho giỏi, chớ có lười biếng, đến lúc về học viện, vi sư sẽ đích thân kiểm tra bài vở của con.”
"Dạ, học sinh nhớ ạ."
"Sư đệ, cha ta đối đãi học sinh có thể nghiêm khắc lắm, con phải để ý, không thì lúc đó sẽ bị đánh vào lòng bàn tay." Chương Diệc San nhìn hắn, cười hì hì nhắc nhở.
Chương Nghi Nhân trừng mắt nhìn con gái: “Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, làm gì cũng không chịu để tâm à? Ngươi bị đánh vào lòng bàn tay, thì đáng đời thôi."
Cái đứa hư này, là do nàng quá chiều chuộng, nên nó có hơi quá trớn.
Qua hôm nay một chuyến, nàng thấy gần đây mình quản thúc con bé có phần lỏng lẻo, cả người nó cứ nhí nhảnh, lại năng động quá. Cần phải siết dây cương lại, để tránh hình thành tính tình đanh đá, sau này sẽ thiệt thòi.
Nghe mẹ ruột trực tiếp bóc mẽ mình, Chương Diệc San lập tức không vui: "Mẹ, sao mẹ cũng giống cha, bắt đầu thiên vị rồi vậy?"
"Ta nói theo sự thật thôi, con xem Tiểu Ngũ trầm tĩnh bao nhiêu, còn con xem lại con đi, có chỗ nào giống con gái nhà lành chứ, như thằng con trai vậy."
Chương Nghi Nhân thở dài, quay đầu nhìn Bạch Vân Khê, ánh mắt đầy bất lực: "Con bé này bị ta làm hư, nói chuyện không kiêng nể ai. Cũng may không có ý đồ xấu gì, cô yên tâm, ta sẽ không để nó bắt nạt Tiểu Ngũ đâu."
“Nghi Nhân lo xa quá, Diệc San hồn nhiên ngây thơ, tính tình thẳng thắn, rất được mọi người yêu mến mà. Tiểu Ngũ là con trai, lại lớn hơn Diệc San hai tuổi, nên nhường nó.”
Bạch Vân Khê cười khẽ, không hề để ý Tiểu Ngũ bị người ta bắt nạt. Nếu chỉ một con bé thôi cũng có thể bắt nạt được hắn thì không cần đi học làm gì, về nhà theo nhị ca làm ruộng là vừa.
Lúc tiễn khách, Bạch Vân Khê mang bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn đưa cho mấy người mang về, tiễn đến tận cầu gỗ, thấy xe ngựa chạy lên quan đạo mới quay người trở về.
Đãi khách kiểu này đúng là không nên làm thường xuyên, quá mệt.
Vừa phải tiếp khách vừa phải nói chuyện cho vui, người bình thường thật chịu không nổi.
"Nương, người có mệt không?" Tiểu Ngũ đỡ tay nàng, ánh mắt quan tâm.
"Có hơi mệt, cũng may hôm nay yến tiệc thuận lợi, không có gì trở ngại. Chỉnh đốn chút đã, rồi nhanh chóng chuẩn bị lễ bái sư, chờ nghỉ hè mẹ sẽ cùng con đến học viện hành lễ bái sư.”
Viện trưởng Chương coi trọng Tiểu Ngũ nhà nàng, đó là phúc của nó.
Một ngày là thầy, cả đời là cha, không chỉ ngày lễ Tết phải hiếu kính sư phụ, mà còn phải có trách nhiệm chăm sóc phụng dưỡng lúc tuổi già.
Trương thị dẫn người nhà cùng mấy người của Đỗ thị cùng nhau thu dọn, chỗ nào cần lau thì lau, cần rửa thì rửa. Mượn bát đĩa bàn ghế, đếm đủ số rồi trả.
Thấy trong nhà được các nàng quét dọn sạch sẽ, Bạch Vân Khê cảm kích không thôi, mang lễ vật đã chuẩn bị sẵn đến tận tay từng người giúp đỡ, lại ba cảm ơn, rồi mới tiễn họ về.
Đỗ thị đeo tạp dề, lau tay, đi đến trước mặt Bạch Vân Khê: “Nương, đồ ăn thừa có nên cho hàng xóm không?”
“Đồ ăn thừa nhiều lắm sao?”
Bạch Vân Khê ngẩn người, không phải mọi người ăn sạch hết rồi sao? Sao lại còn thừa?
"Chắc là do món ăn chuẩn bị nhiều quá, đến sau đồ ăn còn dư lại rất nhiều. Hai chậu lớn này cô xem, trời bây giờ đang nóng, để lâu sẽ hỏng. Ngoài ra, còn có hai lồng đồ hấp trong tô không dùng đến nữa, nương có ý định gì không?"
"Cái này ta biết rồi, trong thôn có mấy nhà đưa lễ mà không đến ăn tiệc, con với Lý thị chuẩn bị chút, mỗi nhà hai món mặn với một hộp bánh ngọt, xem như đáp lễ. Còn lại thì nhà mình ăn.”
Như bà Hoa, biết khách của nhà là người có địa vị cao quý, nhất định không chịu đến, mời bao nhiêu lần cũng từ chối.
"Còn về đồ ăn thừa, tộc nhân họ Bạch, mỗi nhà một bát, chia cho hết là được.”
“Dạ”
Nhận được lời dặn dò, Đỗ thị lập tức đi vào bếp, tiếp tục làm việc.
Lý thị vì có thai, không bận rộn quá nhiều, làm một chút lại đi nghỉ ngơi một lát, đó cũng là do Bạch Vân Khê dặn, quá mệt sẽ không tốt cho sự phát triển của thai nhi. Huống chi, nhà mình đã thuê người giúp, mà còn để một thai phụ bận rộn, thật không nên chút nào.
Xách giỏ cùng người ta đi trả lễ, đi một chút cũng coi như vận động, không phải rửa, cũng không nhọc sức, nên Bạch Vân Khê cũng không cản.
Đến lúc trời nhá nhem tối, tất cả công việc đã xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, người nhà quây quần bên bàn ăn cơm.
Có những món ăn hấp để dành, buổi tối không cần nấu nướng, cứ bưng ra là ăn được.
Bận rộn cả ngày, Bạch Vân Khê bảo mọi người đi nghỉ ngơi: “Ai nấy cũng mệt cả ngày rồi, đừng vội làm gì, nhanh lên giường đi ngủ, có chuyện gì để mai hẵng nói.”
"Nương, chúng con còn trẻ, không mệt đến vậy đâu. Người lo lắng nhiều rồi, tuổi cũng lớn, nên nghỉ ngơi sớm chút.”
Bạch An Diễm nhìn mẹ, cười hì hì nói, hôm nay nói chuyện cả ngày với mấy vị bá phụ, hắn cảm thấy mình được mở mang không ít.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận