Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 748: Thỏa thỏa bịt tai trộm chuông (length: 7961)

Bạch Vân Khê nhìn vị huyện lệnh trước mắt, khẽ nhếch khóe môi. Người này tuy đang hỏi han nàng, nhưng giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén, thoáng có chút cảnh cáo, khiến người vô cùng khó chịu.
"Huyện lệnh đại nhân nghĩ nhiều rồi, dân phụ chỉ là cảm thấy lần phục kích này quá trùng hợp, lại đúng vào ngày lão thái thái mừng thọ. Nghe Du ca nhi nói, mấy ngày trước hắn vẫn luôn ở trong phủ, chỉ chờ mừng thọ lão thái thái. Vậy mà đột nhiên nhận được tin báo, nói đồ mừng thọ chuẩn bị cho lão thái thái xảy ra chuyện, nên mới vội về biệt viện xem xét."
Mỗi khi Bạch Vân Khê nói một câu, sắc mặt Tạ huyện lệnh lại càng khó coi thêm một phần.
"Có người lợi dụng ngày mừng thọ của lão thái thái để giở trò, hãm hại người vô tội, thật đáng ghê tởm. Với địa vị của ngài ở huyện này, hẳn nhiều người tò mò lắm, tên tặc tử nào dám to gan lớn mật, hãm hại đại lang quân Tạ gia, người sau này thừa kế gia nghiệp?"
Nhìn vẻ mặt Tạ huyện lệnh đã hơi đen lại, rõ ràng trong lòng giấu sự giận dữ, nhưng lại cố gắng kìm nén, song thì sao? Bản thân trị gia không nghiêm, vào thời điểm này lại để xảy ra sai sót, tổn hại danh dự, chẳng phải tự mình chuốc lấy?
Tạ huyện lệnh nghĩ gì, cũng không liên quan đến nàng, dù sao nàng chỉ quen biết một mình Tạ Du, và cảm thấy đáng thương cho tiểu tử kia, nên mới nói giúp vài câu.
Còn chuyện nội bộ nhà họ có mâu thuẫn gì, không phải việc nàng có thể quản hay can thiệp. Nàng chỉ đứng ở góc độ bạn bè quan tâm một đứa bé đáng thương, còn vị Tạ huyện lệnh trước mặt có lòng dạ hẹp hòi thế nào, cũng không làm khó được một phụ nhân như nàng.
Nghĩ đến ánh mắt đáng thương của Tạ Du vừa nãy, rõ ràng hai mươi tuổi đầu, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ bất lực và hoang mang không giấu được.
Ngày thường hắn kiêu ngạo biết bao, thế mà lại coi nàng như người mẹ, nghe mà nàng thấy vô cùng khó chịu.
Cho nên, dù sắc mặt Tạ huyện lệnh có khó coi đến đâu, nàng vẫn không nhịn được, chuyện nên nói không nên nói gì, nàng cũng muốn nói đôi lời.
"Tạ huyện lệnh là quan phụ mẫu của trăm họ, bỏ qua chuyện Tạ Du là con trai của ngài, thì hắn cũng là một phần dân chúng. Bọn hung đồ kia lại dám ở nơi ngài cai quản làm ra chuyện ác như vậy, quan phủ truy bắt hung thủ đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của quan phủ."
"Còn về việc Du ca nhi đắc tội với ai, có bị liên lụy hay không, hẳn Tạ đại nhân nhất định sẽ điều tra rõ, bắt được hung phạm, để đòi lại công bằng cho trưởng tử của ngài."
Nghe Bạch Vân Khê giảng đạo lý với mình, Tạ huyện lệnh trong lòng hừ lạnh, thật là nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói đường hoàng, một phụ nhân thì hiểu gì trách nhiệm của quan phủ chứ?
Nói đạo lý với hắn, đúng là không biết mùi vị.
Nghe được tiếng lòng khinh thường của Tạ huyện lệnh, Bạch Vân Khê im lặng đến tột cùng, người bảo thủ thế này, thảo nào làm huyện lệnh cả đời, vẫn không thăng tiến được.
Loại người này, cả đời xác định không làm nên trò trống gì.
"Tạ đại nhân, có lẽ ta nhiều lời, nhưng việc Du ca nhi suýt mất mạng là thật, tên tặc tử giấu mặt kia đã làm Tạ Du bị thương nặng, rõ ràng là càn rỡ, cũng đủ để khiêu khích. Một ngày không bắt được hung thủ, người chịu hại là toàn dân. Chỉ càng dung túng cho sự phách lối của đối phương, thách thức uy nghiêm của Tạ đại nhân... Suy cho cùng, dưới quyền cai quản của ngài xảy ra chuyện truy sát, quả thực không vẻ vang gì."
Nghe trong giọng Bạch Vân Khê lộ ra sự trào phúng, Tạ huyện lệnh đột nhiên nắm chặt nắm đấm, nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, người bình thường, hẳn đã sợ hãi đến tê liệt.
Nhưng mấy cái gọi là uy áp của quan chức đó, đối với Bạch Vân Khê chẳng hề có tác dụng.
Bạch Vân Khê đưa tay xoa trán, im lặng run rẩy khóe miệng, quay đầu sang chỗ khác, liếc xéo một cái.
Không nhịn được càu nhàu một câu, có bản lĩnh bắt hung phạm lại đi, còn làm cho con trai mình khâm phục, chẳng phải hơn nhiều so với đứng trước mặt nàng khoe mẽ sao?
Bản thân uy áp không có tác dụng gì, Tạ huyện lệnh kinh ngạc trước dũng khí của nàng, cũng giận vì Bạch Vân Khê không hề có chút kính nể nào đối với một huyện trưởng như mình, thật là đau đầu.
"Chuyện này bản huyện tự có tính toán, hôm nay Du ca nhi được cô nương cứu giúp, đợi sắp xếp ổn thỏa cho Du ca nhi, bản huyện sẽ dẫn nội tử đến tận nhà tạ tội, cảm tạ Bạch đại nương tử đã cứu mạng."
Nghe những lời khách sáo này, Bạch Vân Khê không chút nghĩ ngợi lập tức khoát tay từ chối, "Không cần tạ lỗi đâu, chỉ cần Du ca nhi khỏe mạnh, ta cũng yên lòng. Thật muốn cảm ơn ta, thì chờ đến khi hắn tự mình bình phục lại, tự đến trước mặt ta nói lời cảm tạ là được. Ta quen biết Du ca nhi mấy năm nay, hắn trong lòng ta, vẫn luôn là một đứa trẻ mà thôi."
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Tạ huyện lệnh mím môi cau mày, hắn không phải kẻ ngốc, làm sao nghe không ra sự bất mãn của Bạch Vân Khê? Người ta chẳng coi trọng vợ chồng bọn họ, cũng không thèm để ý đến hắn là huyện lệnh.
Đang muốn mở miệng nói thêm gì đó, thì cổng y quán có mấy người xông vào, người đi đầu là Khương chưởng quỹ, theo sau là hai tiểu nhị trông có vẻ non choẹt.
Khương chưởng quỹ thấy Tạ huyện lệnh, lập tức cúi người hành lễ.
"Thỉnh an đại nhân, vừa nhận được tin đại lang quân bị thương, tiểu nhân vội đến thăm."
Dứt lời, không đợi Tạ huyện lệnh mở miệng, ông đã quay sang nhìn Bạch Vân Khê, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, trán chạm đất.
"Đa tạ Bạch đại nương tử đã cứu mạng, tiểu nhân xin dập đầu thay đại lang quân."
Trên đường đến, ông đã nghe dược đồng nói, là Bạch đại nương tử cứu lang quân của họ, rồi đưa đến y quán. Ân cứu mạng này, ông không thể báo đáp, chỉ có thể dập đầu, biểu đạt lòng cảm kích.
Bỗng nhiên bị người khác quỳ lạy, Bạch Vân Khê giật mình, lập tức lùi lại một bước.
"Khương chưởng quỹ khách sáo quá, đã gặp thì chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn được. Cũng có thể nói đều là duyên phận, may là đại lang quân nhà ngươi không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cẩn thận dưỡng thương một thời gian sẽ khỏi thôi."
Nàng đến huyện này, ở mấy lần Nam Sơn khách sạn, cũng coi như quen vị chưởng quỹ này, nhưng hôm nay nàng mới biết, Nam Sơn khách sạn vậy mà là sản nghiệp của Tạ Du. Nói đúng hơn, Nam Sơn khách sạn là sản nghiệp mẹ Tạ Du để lại cho hắn.
Hơn nữa hình như chẳng có liên quan gì đến người nhà họ Tạ, chỉ nhìn thái độ của Khương chưởng quỹ đối với Tạ huyện lệnh là có thể biết.
Khương chưởng quỹ chỉ có một mình Tạ Du là chủ mà thôi.
Nếu người đáng tin của Tạ Du đã đến, nàng cũng không cần ở lại nói chuyện với người nhà họ Tạ làm gì, mệt người.
Bạch Vân Khê quay đầu, khẽ cúi người chào Tạ huyện lệnh, "Tạ đại nhân hôm nay bận rộn, ta xin phép không làm phiền, cáo từ."
"Bạch đại nương tử dừng bước, ngài là ân nhân cứu mạng của Du ca nhi, dù bận đến mấy nhà họ Tạ cũng không bỏ bê khách nhân, vừa hay cũng để Tạ mỗ được tận tình lòng chủ nhà."
Đối với lời mời của Tạ huyện lệnh, Bạch Vân Khê dứt khoát lắc đầu từ chối, "Đa tạ ý tốt của đại nhân, trong phủ người nhiều việc lại ồn ào, ta không muốn làm phiền. Hơn nữa, ta vốn thích yên tĩnh, hoàn cảnh quá ồn ào ta không quen. Chỉ cần Du ca nhi dưỡng thương khỏe lại, ta sẽ đợi tin hắn."
Nói xong, không đợi Tạ huyện lệnh mở miệng, Bạch Vân Khê đã xoay người rời đi.
Văn U vẫn luôn dựa ở cửa ra vào, thấy Bạch Vân Khê ra ngoài, lập tức đuổi kịp.
Vừa đi được mấy bước, thì bị bà tử bên cạnh Chương Nghi Nhân gọi lại, "Bạch đại nương tử, chủ nhân ta có lời mời."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận