Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 289: Phân gia không có khả năng (length: 3987)

Bạch lão thái nghe con trai chất vấn, đặc biệt là sự oán hận trong mắt hắn, không khỏi sững sờ, từ nhỏ đến lớn, con trai chưa bao giờ dám cãi lời nàng, mỗi lần đều là nàng nói sao là vậy.
Ngay cả Tôn thị, cái đồ đàn bà chanh chua kia hễ tí là khóc lóc om sòm làm trò, nhưng chỉ cần cho chút đồ ăn, cũng sẽ im thin thít.
Chuyện nhìn chằm chằm như hôm nay, nàng chưa từng thấy bao giờ.
Quả nhiên, rước con hồ ly tinh vào cửa, con trai cũng bị làm hư.
"Mày đúng là đồ hỗn trướng, có vợ quên mẹ. Lão nương mang thai mười tháng sinh ra mày, tay bón tay ỉa nuôi mày lớn, ta có dễ dàng gì không? Bây giờ cứng cáp rồi, vì cái thứ rách nát, ngay cả hiếu đạo cũng không màng, mày muốn bức ta chết hả?"
Lão thái thái nói, ngồi phịch xuống đất, vừa đập đất vừa khóc lóc, kết quả vì trong sân quá nhiều bụi, làm dậy một lớp đất, trực tiếp bị nghẹn.
"Ta không sống nổi nữa… khụ khụ...khụ khụ..."
Dương thị: "..."
Bạch Vân Đường nhìn người mẹ già đang khóc lóc om sòm trên đất, lại nhìn hai mẹ con đang tựa vào khung cửa vẻ mặt ấm ức, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Liền vội vàng đi tới đỡ người, thấy vợ trực tiếp gục vào ngực mình khóc ròng, Bạch Vân Đường đau thắt cả tim.
Trước khi vào nhà, lại quay đầu nhìn người mẹ già đang ngồi khóc lóc om sòm trên đất, trong mắt lộ vẻ bực bội.
"Nương, Trần Kiều bụng mang thai là con của ta, không phải dã chủng gì cả. Nương chửi bới nàng cũng chính là chửi bới con trai của nương, bây giờ con chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn sống yên ổn thôi, nếu nương không vừa mắt thằng con này thì cứ chia ra ở riêng cũng được."
Lời này vừa thốt ra, chẳng những lão thái thái ngây người, ngay cả Dương thị cũng sững sờ.
Đại bá muốn chia nhà sao?
Quay đầu nàng phải tính toán kỹ càng với chồng xem việc chia nhà này có lợi hay không cho phòng của các nàng?
Còn nữa, của hồi môn của Trần Kiều có bốn mẫu đất ruộng, nếu không chia thì sau này thu hoạch cũng sẽ vào công quỹ, còn nếu chia nhà, chắc chắn số này sẽ chia cho phòng lớn, của hồi môn của phụ nữ không thuộc danh sách phân chia gia sản.
Ngoài ra, còn có vấn đề phụng dưỡng cha mẹ chồng, theo phong tục, lão viện thường để cho trưởng tử ở, một khi chia nhà, phòng hai của họ chắc chắn phải dọn ra ngoài.
Người bị chia ra ở riêng, việc đầu tiên cần làm là dựng nhà, tốn kém thế này, dù có chia được ít gia sản trong tay cũng phải tiêu vào việc xây nhà.
Trong lòng tính toán chi li, Dương thị thấy không thoải mái.
Nếu chia nhà, bọn họ chẳng được lợi lộc gì, mỗi dịp lễ tết, còn phải đưa lễ và lương thực phụng dưỡng cho người lớn, một năm chi ra không biết có tích cóp được đồng nào không, nhưng có mà phải bỏ ra thì không thiếu một thứ.
Càng nghĩ Dương thị trong lòng càng thấy không có lời, thấy mẹ chồng ngồi bệt trên đất, vội vàng đỡ người dậy, nhẹ giọng an ủi.
"Mẹ ơi, mẹ làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi. Anh cả cũng chỉ là nóng vội thôi, mới nói ra lời chia nhà, anh ấy là trưởng tử, cho dù chia nhà cũng không thể bỏ mặc cha mẹ được."
Bạch lão thái đứng dậy, phủi phủi đất trên người, nhìn đứa con trai lớn và Trần Kiều đã vào nhà, bĩu môi một cái, "Đồ vô liêm sỉ chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông, thằng con trai lớn của ta bây giờ tâm trí đã không còn ở cái nhà này nữa rồi, lời chia nhà cũng nói ra được, chắc chắn là do con hồ ly tinh Trần Kiều kia xúi giục."
Nghe mẹ chồng nhắc nhở, Dương thị cũng đồng ý, nhưng lúc này nàng không thể nhảy vào châm dầu, tránh để chuyện thực sự nháo đến mức chia nhà, phòng hai của các nàng chẳng có gì hời.
"Mẹ ơi, đều là lời nói qua lại thôi, bình thường anh cả vẫn rất hiếu thuận mà, mẹ bớt giận trước đi, biết đâu lát nữa lại ổn thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận