Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 912: Giúp người đếm tiền chủ (length: 7582)

Có lẽ là cuối cùng cũng gặp được người quen, muốn thổ lộ tâm sự, không cần Bạch Vân Khê hỏi han, Hạnh Nhi đã vội mở lời.
“Mấy tỷ muội trong lâu đều nghĩ ta đã được chuộc thân, ta cũng từng nghĩ mình gặp may mắn, sau này có thể sai khiến kẻ hầu người hạ, cuối cùng thì mọi thứ chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Khi trở lại Xuân Mãn lâu, những ngày tháng đó, mụ mụ luôn bắt ta tiếp khách, vì có chút tiếng tăm nên khách đến đều rất phóng tay chi tiền. Ta đã định sẽ cố dành đủ tiền chuộc thân để có thể mang tiền về nhà.”
Hạnh Nhi vừa nói, vừa nhìn Bạch Vân Khê, trong mắt cuối cùng cũng lộ vẻ hối hận.
“Ngay lúc ta đang chuẩn bị chuộc thân, huyện thừa đại nhân đột nhiên xuất hiện, bảo ta cứ ngoan ngoãn ở đây chờ đợi, tự khắc có quý nhân tới.”
Hạnh Nhi nói, ngước mắt nhìn Bạch Vân Khê, ánh mắt nóng rực “Mới có nửa năm, cô cô đã đến.”
Đại nhân chỉ dặn nàng cứ an tâm chờ đợi là được, những việc khác nàng không cần phải lo, tự khắc quý nhân sẽ tới.
Suy đi tính lại, Bạch gia chính là quý nhân trong số mệnh của nàng.
Nghe giọng điệu ngây thơ của Hạnh Nhi, Bạch Vân Khê giật giật khóe môi, nàng đã hiểu, bất kể Tấn Hồng kia trước kia đã tính toán thế nào, khi đến Hạnh Nhi quân cờ này, đều là dùng để đối phó tiểu ngũ.
Một kỹ nữ nổi tiếng, chỉ cần có chút chuyện xấu xảy ra, sẽ lập tức trở thành đề tài bàn tán sau trà dư tửu hậu.
Còn về một tháng của Hạnh Nhi, nghĩ đến Lương lão gia, thì cả phủ thành, có thể gọi Lương lão gia chỉ có tri phủ.
Chả trách Lương gia ưu đãi Chu thị thương hành đến vậy, quả thực đủ dốc vốn liếng, một vạn lượng bạc mua chuộc Lương tri phủ, đúng là hào phóng.
May là, cho dù Tấn Hồng có tính kế thế nào, người tính không bằng trời tính.
“Vị Lương lão gia kia và người họ Chu đó có hỏi thăm về thân thế của ngươi không?”
“Không có, Chu lão gia chỉ bảo ta nắm lấy cơ hội, nói nửa đời sau vinh hoa phú quý đều tùy thuộc vào vận may của ta… Đáng tiếc, Lương lão gia mỗi lần tới đều rất ít nói, chỉ dặn dò ta hết lòng hầu hạ…”
Hạnh Nhi nói đến đây, đột nhiên ngậm miệng, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Bạch Vân Khê, mặt đỏ lên, gượng gạo nói thêm một câu “Ta chỉ là một món đồ người ta tặng mà thôi, đương nhiên họ chẳng hứng thú tìm hiểu thân thế của ta.”
Nói hay không thì có liên quan gì, dù sao tiểu ngũ ca ca cũng đã thành thân. Cô cô trước nay không thích nàng, dù thế nào cũng sẽ không đồng ý nàng gả cho tiểu ngũ ca ca.
Nghe được tiếng lòng của Hạnh Nhi, Bạch Vân Khê sặc một tiếng, nàng trốn còn không kịp, lại còn đưa người vào nhà, nghĩ gì vậy chứ.
“Ngươi muốn về nhà không?” Đưa nàng về nhà, là việc duy nhất nàng có thể làm được.
“Về nhà sao? Người nhà có còn chấp nhận ta nữa không?”
Nàng một đường đến đây, tuy long đong lận đận nhưng không thấy khổ. Ngược lại còn biết thêm nhiều điều, không kể ăn uống hay vật dụng đều tốt hơn ở quê. Đương nhiên, nàng tay trắng, chỉ có thân thể để đổi chác.
Hơn một năm nay, nàng sớm đã suy nghĩ thông suốt.
Thay vì sống khổ cực, chịu đựng ở quê, thà ra ngoài lăn lộn một phen. Dù thanh danh không hay thì sao, miễn nàng thấy thoải mái là đủ.
Trở về quê cũ, ngày tháng của nàng sẽ tốt hơn sao?
Nghĩ đến đây, Hạnh Nhi ngẩng đầu lên, “Cô cô, xin đừng chê cười, ta thấy cuộc sống hiện tại cũng khá tốt. Dù ở Xuân Mãn lâu, cũng có nha hoàn hầu hạ, không phải chịu khổ cực, cũng không bị liên lụy.”
Nghe tiếng lòng của Hạnh Nhi, Bạch Vân Khê hết sức kinh ngạc, vừa rồi đã cảm thấy cô nương này đầu óc khác người, bây giờ càng thêm khẳng định.
“Ngươi bây giờ còn trẻ, Xuân Mãn lâu không phải nơi người ta ở lâu, đợi ngươi tuổi già sắc suy, ngươi tính sao?”
“Ta hiện tại đang cố gắng tích lũy tiền, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ có đủ tiền chuộc thân. Có tiền trong tay, cuộc sống mới thoải mái được.”
Hạnh Nhi nhìn Bạch Vân Khê, khẽ cười “Ta nằm mơ cũng nghĩ đến cuộc sống tốt, trước đây ta muốn tìm một người đàn ông có tiền đồ, cả đời sẽ không phải lo lắng. Mẹ ta cũng dạy ta như vậy, nhưng bà ấy sau khi gả cho cha dượng thì ngày tháng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Còn ta bây giờ dựa vào năng lực của mình, tự lo liệu cho nửa đời sau, thấy rất hài lòng.”
Nghe giọng điệu của Hạnh Nhi, nhìn sự nghiêm túc trong mắt nàng, Bạch Vân Khê nhất thời không biết nên nói gì.
Nha đầu này lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, lẽ ra cũng nên bị xã hội vùi dập tơi bời mới phải, sao còn không tỉnh ra chứ?
“...Tuy nói là vậy, nhưng ngươi có từng nghĩ đến. Có những đồng tiền không thể kiếm, dùng thân thể đổi lấy cuối cùng cũng sẽ phải trả lại cho y quán. Cơ thể người đâu có nhiều, chờ ngươi tàn phai, mắc bệnh thì bao nhiêu tiền cũng không chữa khỏi, đến lúc đó, nhiều tiền thì có ích gì?”
Nàng nghĩ, bản thân thấy nha đầu này sẽ chỉ bực mình thêm, ai ngờ giờ lại thấy chua xót.
“Đã gọi ta một tiếng cô cô, vậy nghe cô cô một câu, Xuân Mãn lâu không phải là nơi tốt đẹp gì, sớm rút lui thì hơn.”
Cũng không biết nên nói cô bé này là may hay rủi, gặp mấy người tuy đều có tính toán riêng, nhưng may rủi không để cô bé phải chịu khổ sở gì. Đến cả vào Xuân Phong lâu, cũng không gặp phải chuyện ngược đãi không ra gì.
Nhưng thanh xuân của con gái có được mấy năm, hao tổn hết thì ai còn cho nàng sắc mặt tốt nữa chứ?
Hạnh Nhi nhìn mắt Bạch Vân Khê, im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu “Ta tạm thời không thể rời đi, huyện thừa đại nhân nói qua mấy ngày sẽ đến tìm ta. Hắn tuy vẫn luôn lợi dụng ta, nhưng ta vẫn rất cảm kích hắn, là hắn dạy ta biết cách tự nuôi sống bản thân, không có hắn bồi dưỡng thì cũng không có ta của ngày hôm nay.”
Bạch Vân Khê: “…”
Về lý thì không sai.
Nhưng hắn hết lần này đến lần khác đẩy ngươi vào hố lửa đấy.
Nếu nàng ngoan ngoãn ở nhà, tìm một chàng trai hiền lành sống qua ngày thì dù sao vẫn hơn cái Xuân Phong lâu này.
Người ra vào trong lầu, mấy ai là trong sạch? Vạn nhất mắc bệnh truyền nhiễm thì cả đời xem như xong.
“Có một chuyện ta cần nói cho ngươi biết, Tấn Hồng...cũng chính là huyện thừa đại nhân trong miệng ngươi, vì liên quan đến buôn lậu muối với số lượng lớn, đã bị xử trảm rồi.”
“Cái gì? Chết rồi?”
Hạnh Nhi trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Bạch Vân Khê.
Hắn đường đường là huyện thừa đại nhân, sao có thể bị xử trảm được chứ?
“Chuyện hồi trước rồi. Cho nên, hắn không thể đến tìm ngươi được nữa, vậy ngươi vẫn còn muốn ở lại Xuân Mãn lâu sao?”
Bạch Vân Khê nhìn nàng, không hề thúc giục.
Một cô ngốc nghếch chưa trải sự đời, bị người ta lừa mà vẫn giúp người ta đếm tiền, có nói gì cũng vô dụng.
Hạnh Nhi hai tay xoắn chặt lấy khăn, cúi đầu trong lòng vô cùng sợ hãi.
Một người lợi hại như vậy, sao lại chết chứ?
Nàng còn định, chờ giúp hắn xong việc sẽ cầu xin đại nhân mang nàng rời đi, tìm một nơi không ai quen biết, mua một căn nhà, thuê một bà lão, rồi mình sống ở đó.
Đợi một hai năm, lại tìm một người đàn ông thật thà gả, sinh mấy đứa con, vậy là một đời đã trôi qua.
Nghe được tiếng lòng của Hạnh Nhi, Bạch Vân Khê giật giật khóe môi, im lặng đến cùng cực.
“Cô cô… tiểu ngũ ca ca có thật sự có thể đưa ta về không?”
“Tiểu ngũ đã thành thân rồi, không tiện gặp lại ngươi. Chỉ cần ngươi muốn rời đi, ta sẽ bảo người đưa ngươi ra khỏi thành.”
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận