Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 746: Không có mẹ hài tử đều là khổ bông cải (length: 7575)

Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Tôn đại phu ngẩn người, liền lắc đầu ngay, "Thương đến phổi rồi, vốn dĩ phải cẩn thận dưỡng cho khỏe, nếu không khi tuổi tác tăng lên, cơ thể sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cuối cùng được chẳng bù mất."
Bạch Vân Khê ngơ ngác, lời này cũng đúng, đứng trước lựa chọn nào đi nữa thì sinh mạng vẫn là quan trọng nhất.
"Bạch đại nương tử lòng tốt, nhưng có đôi khi ý trời khó tránh." Tôn đại phu nói, đưa chén thuốc lên trước mặt, "Đây là thuốc trị thương trong, để hắn uống trước đã. Chút nữa lão phu sẽ kê cho hắn mấy thang mang về."
Bạch Vân Khê nhận chén thuốc, vén rèm đi vào, liền thấy vẻ mặt Tạ Du u ám, trong lòng hơi thấp thỏm, có lẽ vừa rồi lời nàng nói hắn đều nghe thấy rồi?
"Đây là Tôn đại phu kê thuốc cho ngươi, uống đi."
Bạch Vân Khê thở dài, đỡ người dậy một chút, đặt cái gối đằng sau lưng hắn.
Tạ Du cầm lấy bát, một hơi uống cạn, mặt không đổi sắc, tựa như chẳng biết vị đắng là gì.
Đứa trẻ không có mẹ đúng là khổ như rau cải, lời này chẳng sai chút nào.
Ngay lúc Bạch Vân Khê đang nghĩ nên an ủi thế nào thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, cùng với tiếng bước chân lộn xộn, một đám người tràn vào, dẫn đầu là một bà lão mặc váy áo màu đỏ hồng, bên cạnh đỡ bà là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Bà nhìn thấy Tạ Du, vội nhào tới, "Du ca nhi, ngoan tôn của tổ mẫu, con sao thế này? Làm tổ mẫu sợ chết khiếp."
Thấy nhiều người vây đến vậy, Bạch Vân Khê im lặng lùi ra sau dựa vào, rồi ra khỏi phòng, vừa định đi thì mấy người Mã thị từ đằng sau chạy đến đụng phải.
Mã nhũ nhân nhìn Bạch Vân Khê, trong mắt thoáng qua một tia giận dữ, "Bạch thị, sao đi đến đâu cũng thấy cô vậy?"
"Cũng phải cũng phải, ta cũng thấy tò mò lắm. Nhũ nhân ngày ngày bận trăm công nghìn việc, quản lý phủ đệ, mà chúng ta vẫn có thể gặp, chắc là lão thiên gia cố tình trêu ngươi đấy thôi."
Bạch Vân Khê đưa tay vuốt búi tóc, "Ý trời trêu người, thọ yến của Tạ lão thái thái, ta đã sai người mang quà mừng thọ tới rồi, không định đi, cuối cùng vẫn gặp, cô bảo ta phải nói sao đây?"
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, Mã nhũ nhân tức giận nhưng không làm gì được.
Người đi theo bên cạnh Mã nhũ nhân thấy Bạch Vân Khê nói năng không khách sáo, người thì hiếu kỳ, người thì nghi hoặc, những người chưa rõ chuyện thì không dám lên tiếng.
"Du ca nhi nhà ta sao rồi?" Mã thị nhìn Bạch Vân Khê với vẻ ghét bỏ, giọng điệu lạnh lùng, "Có phải cô đã làm gì Du ca nhi nhà ta không?"
"Nhũ nhân nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói thì hơn, tránh việc lỡ lời thêm lần nữa, Tạ Du ra sao, một người làm mẹ như cô chẳng nên tự mình vào xem sao? Chặn ta lại hỏi thăm là ý gì?"
Bạch Vân Khê thấy Mã thị trong lòng đã bực bội, vẫn là kiểu từ trong ra ngoài toàn sự nóng nảy, thiếu chút nữa là không kiềm chế được.
"Hay là, cô là mẹ mà căn bản không quan tâm Tạ Du sống chết? À phải rồi, suýt chút quên, cô đâu phải mẹ ruột của Du ca nhi, cô là kế mẫu, thảo nào không quan tâm sống chết của con ghẻ..."
Lời của Bạch Vân Khê vừa thốt ra, mọi người đều ngẩn người, ai cũng không ngờ Bạch Vân Khê lại không hề kiêng dè mà nói thẳng ra những lời này, cũng kinh ngạc trước sự táo bạo của cô.
Mã nhũ nhân là vợ kế, cả thành này không ai không biết, một người vợ kế còn có con trai ruột, con ghẻ sống chết không liên quan gì đến bà, đương nhiên bà ta sẽ không đau lòng.
Những lời này các nàng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, sau lưng buôn dưa lê bán dưa chuột, không ai dám nói thẳng mặt.
Rốt cuộc Mã thị vẫn luôn giữ hình tượng hiền thê lương mẫu, và vẫn luôn tự hào về điều đó.
Quả nhiên, Mã thị nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, mặt liền biến sắc ngay, "Bạch thị, cô thật to gan, dám phỉ báng ta. Cô biết ta làm mẹ kế không dễ rồi, còn cố tình vu oan cho người khác, muốn đẩy ta vào chỗ nào?"
Nghe Mã thị lên án, Bạch Vân Khê vô tội giơ hai tay lên, "Ta nói sai rồi sao? Người nằm bên trong là Tạ đại lang quân, ai quan tâm đến hắn thì đều vội vã chạy đến, xem tình hình của hắn thế nào. Ngược lại, một người làm mẹ như cô chẳng những không quan tâm đến vết thương của con trai, mà còn ngăn cản ta là người không liên quan để làm khó."
"Đừng nói là trong lòng ta đầy nghi vấn, có mặt ở đây chắc mọi người đều rất tò mò, sao cô không vào ngay lập tức xem Tạ đại lang quân thế nào. Dù sao cô cũng là kế mẫu, hắn cũng là con trai cô mà, đúng không?"
Nghe Bạch Vân Khê chất vấn, Mã thị ngẩn người, khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của mọi người, sắc mặt tái xanh xen lẫn.
"Gian phòng vốn dĩ nhỏ như vậy, đã chật kín người rồi. Sao ta có thể tranh giành chỗ với lão thái thái, cô là ân nhân cứu mạng của Du ca nhi, ta đương nhiên muốn chặn cô để hỏi thăm tình hình."
Cái tiện nhân này, mỗi lần gặp bà đều không có chuyện tốt.
Nghe Mã thị ngụy biện, Bạch Vân Khê cười nhẹ một tiếng, "Cô là mẹ mà, cô muốn vào thì ai cản cô được sao? Chỉ là có lòng hay không có lòng thôi. Ta chỉ là người ngoài cuộc, quen biết Du ca nhi cũng mấy năm, đứa trẻ đó là người lương thiện. Thấy hắn bị như thế này, ta không đành lòng, nói mấy lời thừa, Mã nhũ nhân nếu thấy ta mạo phạm thì cứ trách phạt."
Bạch Vân Khê nói rồi, liền vội cúi người hành lễ.
Cũng không đợi Mã nhũ nhân lên tiếng, cô trực tiếp nhắc nhở, "Đây là y quán, không nên ồn ào làm gì, nhũ nhân nếu quan tâm con trai thì nên vào xem Du ca nhi thì tốt hơn."
Bạch Vân Khê nhìn bà ta, cũng không tránh né gì, cô chỉ là không quen loại mặt xanh lè kiểu đó, giả bộ vô tội làm gì?
Mã thị bị Bạch Vân Khê chọc tức đến tái mặt, con tiện nhân này, dám chỉ trích bà ta trước mặt mọi người, cho dù là vợ kế thì sao chứ, bà ta cũng là người có danh phận, dám vô lễ là mạo phạm.
Đang lúc bà ta chuẩn bị trách mắng thì rèm phòng bị người vén lên, người đàn ông trung niên vừa rồi bước ra với vẻ mặt âm trầm.
"Trong y quán, cấm ồn ào."
"Lão gia..." Mã thị tỏ vẻ ấm ức, vừa mở miệng thì đã bị người đàn ông trung niên ngắt lời, "Im miệng, còn không mau vào xem Du ca nhi?"
Mã thị mặt đỏ lên, lấy khăn tay lau lau khóe mắt, bước chân đi vào.
Tạ huyện lệnh nhíu mày nhìn Bạch Vân Khê, "Cô là Bạch thị?"
"Đúng là ta, ra mắt Tạ huyện lệnh."
Bạch Vân Khê khẽ cúi người, nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, cho dù đối phương là quan phụ mẫu, cũng không khiến cô phải kính nể hơn, làm được không thất lễ đã là khách sáo rồi.
"Đa tạ cô đã cứu giúp con trai tôi. Vừa nãy Du ca nhi cứ đòi nhận cô làm mẹ nuôi, cô có ân cứu mạng với hắn, làm mẹ nuôi cũng không đủ."
Tạ huyện lệnh nhìn Bạch Vân Khê, giọng nói khách sáo.
"Tạ huyện lệnh quá lời rồi, làm mẹ nuôi thì không cần đâu, chỉ cần Tạ đại lang quân có thể dưỡng thương cho khỏe là tốt rồi. Đừng để mỗi lần gặp hắn, đều là dáng vẻ sắp đi mạng. Ta cũng lớn tuổi rồi, càng ngày càng không thể nhìn cảnh này."
Tạ đại nhân này, có lẽ làm huyện lệnh lâu nên mặt mày lúc nào cũng tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Nhìn ngũ quan của ông ta, nhất là phần mắt con cái, màu sắc ảm đạm, những người con của ông ta đều đủ khó khăn trắc trở.
Cũng nhờ lúc trước cô rảnh rỗi, đã đọc qua một quyển sách tướng số, trên đó nói về mối quan hệ giữa ngũ quan của một người và những thành viên trong gia đình.
Tạ huyện lệnh nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Bạch đại nương tử, lời này là ý gì? Du ca nhi thường xuyên gặp nguy hiểm?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận