Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 130: Thật mua chỉ gà mái (length: 3862)

Cũng không biết có phải hay không do ăn uống tốt hơn hay tâm trạng thoải mái mà lần này dù cũng đau nhưng không như trước kia, đau đến mức không thể đứng thẳng lưng.
"Thể chất của ngươi yếu, đồ ngọt có thể bổ sung năng lượng, đừng có bỏ không uống. Nếu hết, quay lại nương mua cho."
Bạch Vân Khê lắc đầu, nàng đưa cho Lý thị và Đỗ thị mỗi người nửa cân táo đỏ đường mía, Lý thị chắc là sắp uống hết rồi, còn Đỗ thị thì chưa thấy nàng lấy ra uống lần nào.
"Thân thể là của mình, ngày tháng có thể tiết kiệm, nhưng không thể quá hà tiện với bản thân. Ta đi trấn trên về sẽ mua cho ngươi một con gà mái, vừa hay dùng chân gà hầm canh, sau này uống nhiều canh ăn thêm thịt, cái đó tốt cho sức khỏe lắm."
Đỗ thị bị Bạch Vân Khê làm cho giật mình, vội vàng xua tay, "Nương, không cần đâu ạ, con sao có thể uống canh gà mái? Con nghe lời nương, uống một chén nước chè là được rồi."
"Canh gà mái nàng còn không dám uống, bà bà còn không uống, nàng làm dâu mà lại uống, lỡ bị người ta phát hiện, không chừng bị người ta mắng cho một trận thì khổ, mất phúc giảm thọ nàng không làm."
Nghe thấy tiếng lòng của Đỗ thị, khóe miệng Bạch Vân Khê giật giật, "Từ sau khi cha chồng ngươi sinh bệnh rồi mất, nhà chúng ta bị liên lụy không ít, ai ai cũng suy yếu hết, mua con gà về nấu, mọi người cùng uống."
Đỗ thị nghe bà bà thoái thác lý do, lúc này mới gật đầu, "Nương quyết định là được ạ."
Bạch Vân Khê cõng sọt, một mình đi lên trấn trên, đi được nửa đường thì gặp một chiếc xe bò chở khách, mất một đồng tiền lên xe.
Vào đến trấn, Bạch Vân Khê đi chợ mua thức ăn trước, thường thì người nông dân bán đồ đều chọn ngày phiên chợ.
Hôm nay nàng đến đúng dịp, thật sự gặp được một con gà mái ba năm tuổi, hai mươi văn một cân, ba cân mất sáu mươi đồng tiền.
Đi ngang qua hàng thịt heo, thấy xương ống lớn bỏ ra, bốn đồng một cân, quá rẻ.
Bạch Vân Khê nghĩ mấy đứa nhỏ trong nhà, ngày ngày làm việc nặng, cũng cần bồi bổ, nghiến răng mua bốn cái xương ống, mười hai cân, hết bốn mươi tám đồng.
Cõng cái sọt nặng trịch, Bạch Vân Khê có chút choáng váng, sớm biết vậy đã mua ít xương lại, nặng quá.
Mục đích hôm nay nàng lên trấn là để hỏi thăm hạt giống lúa mì vụ đông, không thể chậm trễ.
Cõng sọt đến cửa hàng lương thực, chủ quán nghe nàng hỏi mua giống lúa mì vụ đông, ngạc nhiên hết sức, "Đại tẩu, lúa mì vụ đông chỉ có ở phương bắc, chỗ này của chúng ta giáp ranh nam bắc, đa phần chỉ trồng lúa mì vụ xuân thôi, cửa hàng cũng không có chuẩn bị hạt giống lúa mì vụ đông. Nói thật là nếu có ai trồng lúa mì vụ đông thì cũng tự nhà để lại giống thôi."
Dạo gần đây Bạch Vân Khê liên tục mua nhiều gạo lứt ở cửa hàng, chủ quán đều biết nàng.
Biết nàng muốn mua lúa mì vụ đông, chủ quán cũng rất nhiệt tình, bảo là có thể đến cửa hàng lương thực ở huyện để mua, hoặc là đi hỏi những nhà trồng lúa mì vụ đông xem sao.
Nếu như nhà người ta giữ giống nhiều, san bớt một ít chắc người ta cũng bằng lòng.
Dù sao hạt giống còn đắt hơn lương thực, có thể bán được nhiều tiền hơn.
Nghe chủ quán nói, Bạch Vân Khê cảm ơn rối rít, bảo là mình sẽ đi hỏi thăm xem sao.
Biết được tình hình, Bạch Vân Khê liền cõng sọt trở về, trên đường còn mua cho Nha Nha một cây kẹo hồ lô.
Về đến nhà thì cũng vừa giờ ngọ, Đỗ thị thấy bà bà một tay xách túi, lưng cõng sọt, trông có vẻ nặng quá, vội vàng chạy ra đỡ xuống.
Nhìn thấy con gà mái bị trói trong sọt, Đỗ thị sững người, thì ra bà bà không nói đùa, thật sự mua gà mái về.
Ngẩn người ra rồi, trong lòng lại có chút chua xót.
"Bà bà thật sự mua gà mái cho nàng ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận