Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 86: Huynh đệ tình nghĩa (length: 3744)

Nghe Bạch Vân Khê thoái thác lý do, Đỗ quản sự lại nhìn mắt thùng cá bên trong, "Đại tẩu tử ngược lại là người thật thà, xem cá của ngươi cũng đủ tươi, ta liền phá lệ thu một lần."
Nói rồi, hắn bảo người mở cửa hông, để các nàng đẩy xe vào hậu viện, rồi bảo người cân, tổng cộng ba mươi lăm cân, được hai trăm bốn mươi lăm đồng tiền.
Nhận tiền, Bạch Vân Khê liên tục cảm tạ, "Thật đa tạ ngài, nếu không chỗ cá này của chúng ta còn không biết làm sao bây giờ. Ngài là người bận rộn, chúng ta không dám làm phiền nhiều."
Đỗ quản sự gật đầu, ngược lại rất thích mẫu tử hai người biết điều, vừa định quay người, liền bị Thuận Tử giữ lại.
"Thúc, ngươi xem cá này tươi không?"
"Ngươi nhóc có gì nói thì cứ nói, đừng có vòng vo với lão tử."
Đỗ quản sự liếc hắn một cái, nhỏ giọng quở trách, "Hôm nay đã vì ngươi phá lệ một lần, còn dám nhiều chuyện, lão tử đánh gãy chân ngươi."
"Thúc, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ai bảo thúc có gương mặt bồ tát. Thúc không biết đâu, An Tử huynh đệ khổ quá, cha hắn là cử nhân, bởi vì bị người lừa, sinh tức mà chết..."
Thuận Tử đem những gì mình biết kể lại cho thúc hắn, sau đó làm mặt khổ sở, "Nhà An Tử đều là người đọc sách, bây giờ phải chạy đến túp lều kiếm ăn, đáng thương lắm, thúc xem cá họ đưa tươi như vậy, chứng tỏ đều là người thật thà, dù sao quán ăn ngày nào cũng cần cá, chi bằng thu cả của họ luôn đi?"
Nghe cháu trai nói vậy, Đỗ quản sự quay đầu nhìn Bạch Vân Khê mẫu tử, đưa tay nắm lỗ tai Thuận Tử kéo ra một bên.
"Ta gọi ngươi đến giúp việc, không phải để ngươi gây thêm phiền phức cho lão thúc. Người đáng thương thiên hạ đầy, ngươi lo được hết sao?"
Nhắc đến cử nhân lão gia, cả trấn bọn họ chỉ có một Bạch cử nhân, chuyện nhà hắn gặp nạn, hắn là quản sự của quán ăn đương nhiên là biết, ngoài thở dài mấy tiếng, đồng tình chút thì cũng không còn quan hệ gì đến hắn.
"Thúc, người khác cháu không quen, cháu chỉ biết An Tử huynh đệ, thúc nâng cao quý tay, thu cả cá nhà hắn đi? Đều là mẹ hắn tự đi câu, lượng cũng không nhiều. Cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của hàng cá nhà Lý gia."
"Mà nói, hàng cá nhà Lý gia dựa vào có hợp đồng với quán mình, lần nào mang cá đến cũng có bốn năm con chết, vừa nhìn đã biết chết lâu rồi."
Đỗ quản sự nhìn cháu trai, nghĩ đến chỗ cá vừa nãy, tuy lớn nhỏ không đều nhưng đúng là tươi rói.
Nhắc đến hàng cá Lý gia, ánh mắt Đỗ quản sự chợt lóe.
Nhà Lý gia cậy có Vương chưởng quỹ ở đại sảnh, mang cá đến chất lượng cao thấp lẫn lộn, đúng là đáng ghét. Nếu có thể cho bọn chúng một bài học thì cũng không tệ.
"Được rồi, đừng có giở trò khóc lóc với ta, thúc ngươi cũng là người làm công cho ông chủ, lo không nổi chuyện thiên hạ đâu. Lần này thì thôi, lần sau mà còn ôm thêm chuyện nữa ta không tha cho ngươi đâu."
Nói xong, Đỗ quản sự đi thẳng ra cửa, thấy Bạch Vân Khê mẫu tử sắp ra đến nơi, vội giơ tay cản lại, "Đại tẩu tử, mỗi ngày cô có thể câu được bao nhiêu cá?"
"Cái này khó nói, mươi con thì chắc có." Bạch Vân Khê nghĩ một lúc, không dám nói chắc.
"Nếu vậy thì, cô nếu có cá thì cứ đưa đến quán đi, thêm các cô vào cũng không nhiều nhặn gì." Nói rồi, Đỗ quản sự còn trừng mắt liếc Thuận Tử.
Gã kia có lẽ đã quen bị huấn, chẳng để ý chút nào, còn nháy mắt với Bạch An Nghị.
"An Tử đa tạ Đỗ thúc hảo ý, ngài là người tốt, sau này có gì cần dùng đến, cứ phân phó, ta với Thuận Tử là huynh đệ, ngài gọi hắn thế nào thì gọi ta thế ấy là được."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận