Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 02: Nàng có đọc tâm thuật (length: 4068)

Bạch Vân Khê trong lòng có chút kinh hãi, nàng xác định Hoa thẩm tử không mở miệng, trong lòng vừa nảy ra một ý nghĩ nào đó, ánh mắt cũng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người con dâu cả.
" ... Mấy đứa con trai ngốc nghếch của bà Cử nhân, sao không biết đi mời đại phu về?"
"Cái nhà này có phải động phải sao Thái Tuế không, hết người này chết đến người khác."
"Ô ô... Bồ Tát phù hộ, bà bà ngàn vạn lần đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết..."
Lúc này, Bạch Vân Khê rốt cuộc xác định, chỉ cần nàng nhìn chằm chằm vào người nào đó, liền có thể nghe được những lời trong lòng của họ.
Bạch Vân Khê: "..."
Đây chẳng lẽ là thuật đọc tâm trong truyền thuyết?
Phúc lợi xuyên không sao?
Ngồi trên ghế, Bạch Vân Khê đưa tay lau gáy, thấy một tay máu tươi, trước mắt lại một trận choáng váng, không chỉ hù đám con trai, mà ngay cả Triệu Lập đang đòi nợ cũng ngớ người, bọn họ đến đòi nợ chứ có phải muốn lấy mạng đâu.
"Bà Cử nhân đừng trách, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên, bà không thể vì ông Cử nhân mất rồi mà không nhận nợ, dù không phải do bọn ta chủ động ra tay, nhưng tình thế cấp bách khó tránh khỏi sơ suất, bà Cử nhân nếu còn cản trở, thì thật là không có ý nghĩa gì?"
Nghe giọng Triệu Lập, Bạch Vân Khê liếc hắn một cái.
"Mẹ, rõ ràng là lão yêu bà này tự mình khóc lóc um sùm, muốn quỵt nợ nên mới bị thương, giờ lại làm cho ông đây thành sai."
Bạch Vân Khê khựng lại, ta nói, ngươi mới là lão yêu bà, bà đây rõ ràng mới ba mươi sáu, đang độ tuổi xuân sắc.
"Đỗ thị, đưa ta miếng vải băng bó lại."
Đỗ thị còn đang hoảng sợ, nghe bà bà sai bảo, liền xé một dải vải từ áo mình xuống, luống cuống tay chân quấn lên đầu nàng.
Bạch Vân Khê: "..."
Nàng trông đáng sợ lắm sao?
Trước mắt không phải lúc so đo những cái đó, trước tiên giải quyết chuyện nợ nần mới tính.
"Đòi nợ thì cứ đòi nợ, làm gì mà hung thần ác sát vậy, ba câu còn chưa nói xong đã muốn đuổi người, đây là ngươi ức hiếp mẹ con ta côi cút."
"Bình thường, Mã hương thân đối với nhà ông nhà tôi khách khí biết bao? Giờ ông nhà tôi xương cốt còn chưa lạnh, ngươi đã tới nhà đòi nợ, thật đúng là ứng với câu người đi trà lạnh, phổng cao dẫm thấp."
Triệu Lập nghi hoặc nhìn bà lão trước mặt, trừ miếng vải trên đầu có vẻ buồn cười, người vẫn là người vừa nãy, sao vừa nói một câu mà giọng điệu đã thay đổi rồi?
"Bà Cử nhân nói vậy Triệu mỗ không tán thành, ông Cử nhân mượn tiền của trang không thiếu tiền, ông nhà ta nhân từ, cũng không tính lãi, chỉ để các ngươi dùng căn nhà này làm thế chấp. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, ông Cử nhân làm quan không thành, còn tức chết, ông nhà ta cũng đau lòng lắm, nhưng một việc quy một việc, tiền chung quy vẫn là phải trả."
"Lão yêu bà, trách thì trách ông chồng bà tự cao tự đại, không có tiền thì làm quan cái gì, bị người lừa tiền mất mạng còn thiếu một đống nợ, đều là tự mình chuốc lấy."
Bạch Vân Khê nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng.
Trong ký ức, gã chồng chết tiệt nhà nàng đúng là dùng giấy tờ nhà này mượn của tiền trang Mã gia ba mươi quan tiền, cộng thêm những năm tích cóp hai mươi quan, vừa đúng năm mươi quan, đưa cho đồng môn để lo lót quan hệ, hi vọng được an bài cho một chức vị trước.
Đáng tiếc, gã chồng chết tiệt kia không gặp được người tốt, gã đồng môn thấy chút tiền sinh lòng tham, lấy tiền của bọn họ để chạy chức huyện thừa cho bản thân, đến nhậm chức ở huyện.
Gã chồng chết tiệt biết chuyện sau liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại suốt đêm đi tìm người phân xử, đáng tiếc còn không được gặp mặt đã bị người đánh ra ngoài.
Gã chồng chết tiệt không chịu được đả kích, bệnh một trận rồi chết, mới hôm qua vừa qua thất đầu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận