Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 259: Đều là lãng phí lương thực miệng (length: 3982)

Bạch Vân Khê nhìn tiểu ngũ, cũng cùng thở dài, "Ta biết, đặc biệt là nhà nhị nãi nãi ngươi, cả nhà đó đều là tâm địa bất chính, không chừng trốn ở góc nào đó vụng trộm nhìn chằm chằm chúng ta đấy."
Thật không hiểu nổi, các nàng vào núi tìm kiếm cái ăn, đó là vì trong nhà không có ruộng. Chứ nếu có dư lương thực, ai mà muốn chịu khổ thế này?
Nhà nào trong thôn mà chẳng có vài mẫu ruộng đất?
Mà vụ mùa thu hoạch vừa mới qua không lâu, nhà nào cũng không thiếu ăn, đặc biệt là nhà nhị thẩm, dù người đông, nhưng ruộng đất cũng nhiều mà.
Đang nói chuyện thì tiểu tứ đã dẫn hai người đi tới.
Bạch Vân Bằng thấy sắc mặt hờ hững của Bạch Vân Khê, ngượng ngùng cười một tiếng, "Đường tỷ, thật là trùng hợp quá."
Bạch Vân Khê nhìn bộ dạng lấm lem bụi đất của hai người, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu tứ đang hả hê, nhếch mép cười.
"Rừng núi lớn như vậy, chúng ta còn có thể gặp nhau, quả thật đủ khéo."
Biết rõ bọn họ nói dối, Bạch Vân Khê cũng lười vạch trần, chả có ý nghĩa gì.
Dương thị phủi phủi đất trên người, quay đầu nhìn Lý thị, "Đường tỷ, các người đây là đang đào gì thế?"
"Củ sắn, gần giống khoai lang, lúc thiếu lương thực thì dùng tạm."
Bạch Vân Khê cũng không giấu giếm, nói thẳng, "Nhà các ngươi ruộng đất không thiếu, cũng không thiếu lương thực, chạy vào chốn rừng sâu núi thẳm này làm gì? Lỡ gặp lũ quét thì chẳng phải nguy hiểm?"
Nghe Bạch Vân Khê hỏi, hai người ngây ra.
Lúc nãy bọn họ trốn sau bụi cây, quả thật thấy đường tỷ đứng trên sườn núi trông chừng, chẳng lẽ là sợ thú dữ trong rừng sâu xuống tấn công người?
Nếu thật là như thế, các nàng quả thật mạo hiểm.
"Thì tại bắt đầu vào đông đấy thôi? Ruộng không có gì trồng, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hai đứa em liền nghĩ vào núi thử vận may, không ngờ lại đi sâu vào thế này."
Bạch Vân Bằng nhỏ hơn đường tỷ này hai tuổi, bình thường hắn vẫn có chút sợ người đường tỷ này.
Trong ấn tượng của hắn, người đường tỷ này luôn mang vẻ cao cao tại thượng, mẹ hắn hễ nhắc tới nàng thì lại gắt gỏng, nói nàng luôn làm bộ làm tịch, ra vẻ quý nhân.
"Một năm vất vả, chỉ có mùa đông là thảnh thơi nhất, rất nhiều người đều ở nhà sưởi nắng ngủ đông đấy thôi, hai người ngược lại chăm chỉ, còn vào núi kiếm ăn."
Bạch Vân Khê nhìn hai nàng và Dương thị, lắc đầu, "Nhà các ngươi lại không thiếu ăn, đáng để mạo hiểm vậy sao?"
Nghe giọng điệu của Bạch Vân Khê, hai người ngớ người, ai mà chẳng muốn nhàn rỗi, bọn họ bị mẹ già đuổi ra, bảo hai người lén theo xem đường tỷ đi về phía rừng núi thì đang làm chuyện gì có lợi chăng?
"Khụ khụ ~, đường tỷ nói không sai, trong nhà thì tạm thời không thiếu ăn, nhưng người đông miệng nhiều, tiêu hao nhanh. Thừa dịp nhàn rỗi vào núi dạo, lỡ đâu gặp may thì sao, ai mà lại chê có nhiều đồ ăn đâu?"
Dương thị vén lại tóc, vuốt hết đất trên đầu, giọng lộ ra oán khí.
"Đặc biệt là, đại ca lại cưới được cô vợ trẻ đẹp, còn đón thêm cả cục cưng, đúng là tốn của. Mỗi ngày cần phải ăn một bát canh trứng, nếu không thì đói đến chảy nước mắt."
Bạch Vân Bằng trừng mắt nhìn nàng, "Nói cái đó làm gì?"
Trần Kiều mới về nhà, bọn họ đã lắm lời, truyền ra ngoài chẳng dễ nghe chút nào.
"Sao lại không nói được, không phải thêm hai cái miệng, chúng ta còn phải vất vả vào rừng mà kiếm cái ăn cho bọn họ à? Với lại, đường tỷ đâu phải người ngoài, nói chút thì sao?"
Dương thị một chút cũng không sợ hắn, hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Bạch Vân Khê.
"Đại ca ở nhà một ổ còn đang há mồm chờ ăn cơm đấy, mắt thấy lại thêm một ổ nữa, lại còn vướng víu, nhiều người ăn không kiếm được tiền, đừng nói là bây giờ phải vào rừng kiếm ăn, sau này sợ là cả nhà phải vào núi gặm vỏ cây mất thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận