Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 621: Ngưu đều đói một ngày (length: 7558)

Thấy mấy người nhìn chằm chằm mình, Bạch An Diễm vội xoa mặt, quay đầu nhìn vẻ mặt ấm ức của vợ, trong lòng cũng lo lắng đến sợ, "Trời tối quá, đường đi không dễ, gặp phải hố, Lý thị không cẩn thận, bị ngã xuống. Ta đã giúp nàng kiểm tra rồi, tay chân đều không sao."
Bạch Vân Khê nhìn Lý thị đang khóc dựa vào vai mình, vỗ vỗ trấn an, "Tiểu Tĩnh, mau đi nấu nước nóng, để nhị tẩu con tắm rửa."
"Dạ ~ con đi liền."
Bạch An Tĩnh lần đầu thấy Lý thị chật vật như vậy, lúc đi còn búi tóc cài hoa. Bây giờ hoa cũng không thấy, tóc cũng rối bù, không biết còn tưởng gặp phải cướp.
May mà là buổi tối về, nếu ban ngày, có khi người ta lại đồn thổi không hay.
"U U, con xem giúp Lý thị, có bị tổn thương xương cốt không?"
Văn U qua kiểm tra cho Lý thị một hồi, ngoài tay, bắp chân, bụng hơi trầy da thì xương cốt không sao.
"Nhị ca nhị tẩu, hai người coi như là đi thăm người thân, sao mà về như chạy nạn vậy?" Tiểu tứ lắc đầu, cạn lời hết sức.
Nghe giọng điệu của tiểu tứ, Lý thị càng khóc thương tâm hơn, "Nương, con với Diễm ca còn chưa ăn cơm tối đâu."
Vừa nói bụng Lý thị liền kêu ọc ạch, nghe Bạch Vân Khê ngạc nhiên không thôi, sau lại không nhịn được giật giật khóe miệng.
"Tiểu tứ, nhanh lên, đi bảo tỷ con làm cho bọn họ hai bát mì chay, mỗi người thêm một quả trứng chần, con giúp tỷ con nhóm lửa, nhanh lên chút."
Đi ra ngoài một chuyến, thế mà bị đói về.
Bạch Vân Khê mặt đen, gọi hai người vào nhà, "Uống miếng nước chậm rãi, mì sắp xong rồi. Kể đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Không đợi Bạch Vân Khê mở miệng, Lý thị đã không nhịn được, vừa lau mặt, vừa kể hết chuyện xảy ra ở nhà họ Đỗ một lượt.
"Nương, nhà mẹ đẻ của đại tẩu thật không ra gì, con với Diễm ca hảo tâm đưa đại tẩu qua, ban đầu nhà họ Đỗ còn cười hì hì hoan nghênh chúng con vào ngồi. Con nghĩ, đi đường cả buổi, kiểu gì cũng phải uống ngụm nước. Đại tẩu nói ở lại ăn cơm trưa rồi về, trời tối là về đến nhà rồi."
"Chúng con cũng không nghĩ nhiều, chẳng lẽ một bữa cơm có gì. Ai dè họ chỉ tiếp chuyện, rót một bụng nước, cơm trưa đến giờ Thân mới làm."
"Con đi vệ sinh, vô tình nghe được bà Đỗ dùng ngón tay chỉ trích đại tẩu, nói chúng con đưa người đến rồi cố tình không về, chính là muốn ăn chực. Đại tẩu nói đường xa, trời lại lạnh, không ăn cơm bắt người về thì không phải lẽ."
"Sau đó bà Đỗ lại hùng hùng hổ hổ, nói đại tẩu không có tiền đồ, sống tủi thân, đến cả chồng cũng không giữ được... Cằn nhằn rất lâu, cuối cùng con thấy đại tẩu lén đưa cho mẹ mình một chuỗi tiền, bà ta mới hết mắng."
Bạch Vân Khê: "..."
Đỗ thị đâu có về tay không, nhất định phải thế này sao?
"Sau đó nhà họ Đỗ mới ăn cơm, mỗi người một tô mì sợi, một thau dưa muối ăn với cơm... Con xem chừng, nếu không có đại tẩu đưa tiền, con với Diễm ca nhất định không có cơm ăn."
Nghe Lý thị bất mãn, Bạch Vân Khê cũng không biết nói gì. Nàng nghĩ nhà họ Đỗ không tốt, nhưng không nghĩ lại có thể bòn rút đến mức này.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Lý thị, con bé vốn là người háu ăn, thiếu một bữa đã khó chịu rồi, huống chi không cho ăn?
"Thôi thôi, nhà mình không thiếu bữa cơm ấy, bình an trở về là tốt rồi, để mai nương cho con ăn thịt nướng."
Bạch Vân Khê an ủi, thấy con gái bưng nước nóng đến, liền bảo Lý thị đi rửa mặt thay quần áo trước.
Thấy Lý thị xách nước vào nhà tắm rửa, Bạch Vân Khê mới quay sang nhìn sắc mặt không tốt của con trai thứ hai, "Nhà họ Đỗ tệ đến thế sao?"
Bạch An Diễm nhớ lại một ngày đã qua, cười khổ một tiếng, "Không khác là mấy, tụi con ăn lót dạ, mấy cha con nhà họ Đỗ lại lôi ta ra hỏi han đủ chuyện, thấy trời sắp tối. Lý thị cứ thúc giục muốn về, tụi con mới tức tốc lên đường trở về."
"Trên đường, Lý thị cứ than phiền với ta, nói nhà họ Đỗ căn bản không muốn tụi con ở lại, bảo là cứ ở lại là lãng phí hai bữa cơm."
Bạch Vân Khê nghẹn lời, thảo nào Đỗ thị xoắn xuýt vậy, nhà mẹ đẻ như thế này, sau này vẫn là ít về.
Bạch An Diễm gãi gãi đầu, "Thật ra tụi con đưa đại tẩu đến nơi thì nên về rồi. Lúc đó nghĩ đi cả buổi đường, đúng là khát nước, muốn uống ngụm nước rồi đi, ai dè lại gặp chuyện khó xử như vậy."
Tiểu tứ vỗ vỗ vai Bạch An Diễm, thương cảm liếc hắn một cái, "Kiếm chác của người ta được ngụm nước mà người ta đã không vui, tóm lại sau này gặp kiểu người này thì nên tránh xa. Trước đây con nhà họ Đỗ ở nhà mình cả năm, nương cũng không nói gì, mấy người ăn của họ một bữa cơm làm gì ghê vậy?"
"Đại tẩu với Nha Nha sao không cùng về?"
Tiểu ngũ nhìn nhị ca, trầm giọng hỏi. Đại tẩu thì thôi, dù sao cũng là con gái nhà họ Đỗ, còn Nha Nha là cháu ngoại, nếu để cháu đói bụng thì sao được?
"Bà Đỗ nói ba năm không gặp con gái, nên giữ con gái và cháu gái ở lại hai ngày, đợi khi nào cậu của Nha Nha đến trả. Đại tẩu cũng đồng ý, tụi con liền tức tốc trở về."
Bạch Vân Khê thở dài, may là nàng đã chuẩn bị quà cáp không thiếu, mấy năm nay cũng không bạc đãi Đỗ thị, còn về phần Đỗ thị mang về bao nhiêu, mình không can thiệp. Chỉ mong bà Đỗ xem vào mấy thứ đó mà đừng để cháu ngoại mình chịu thiệt là được.
Đợi mì thơm nghi ngút được bưng lên, Lý thị với Bạch An Diễm liền ăn một mạch.
"Ừm ừm, thơm quá, vẫn là cơm nhà mình ngon nhất. Mấy thứ canh suông quả loãng của nhà họ Đỗ, còn đặc quánh như keo, ăn chả thấy vị gì."
Lý thị ăn mà không quên đánh giá, nghe Bạch Vân Khê dở khóc dở cười.
Mì chay nhà nàng, nước canh màu trà trong, râu trắng hành lá điểm thêm chút xì dầu với bột tôm tự chế, điểm xuyết thêm chút mỡ lợn hòa nước sôi, đổ vào bát mì với trứng chần, thanh đạm mà thơm ngon, ăn cực thích.
Một tô lớn mì vào bụng, hai người cũng hoàn hồn.
Bạch Vân Khê nhìn hai người, "Trời không còn sớm, đường đi lại xóc nảy nãy giờ, mau đi ngủ, có chuyện gì để mai rồi nói."
"Dạ ~"
Bạch An Diễm đáp một tiếng, kéo Lý thị đi, sắp ra khỏi cửa Lý thị còn không quên quay đầu khen con bò nhà mình một trận.
"Nương, bò nhà mình lợi hại quá, đi đường đến nhà đại tẩu một chuyến mà nó nhớ đường, không thì có khi tụi con lạc rồi... Nó còn thảm hơn tụi con, cả ngày chưa ăn cỏ."
Khóe miệng Bạch Vân Khê giật giật, khoát khoát tay, "Chút nữa mẹ bảo tiểu tứ chuẩn bị thêm ít cỏ khô với đậu hạt, thưởng cho nó một bữa."
Bò cày với lừa đều như nhau, đều biết đường, còn rất chính xác nữa.
Thấy hai vợ chồng trở về phòng, Bạch Vân Khê mới phát hiện mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, "Nhìn cái gì, giải tán hết, về ngủ đi."
Dù sao thì Đỗ thị cũng là đại tẩu của bọn chúng, không thể để chúng sau lưng nói xấu.
Giày vò đến giờ này, Bạch Vân Khê cũng buồn ngủ, tuổi này của nàng, càng không hợp thức khuya, dễ rước bệnh.
Hôm sau, lúc mở mắt ra, nhìn thấy trướng màn màu tím, nàng ngơ ngẩn một hồi, rồi nghe thấy trong sân truyền đến tiếng nói nhỏ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận