Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 544: Nàng là giang hồ người (length: 3882)

Bệnh chốc đầu tiếng xấu vốn dĩ đã khó nghe, người trong thôn đối với những kẻ này cũng đều tránh xa, may mà bệnh chốc đầu cũng biết tiếng tăm của mình chẳng tốt đẹp gì, "thỏ khôn không ăn cỏ gần hang", cũng đều không gây chuyện ở nơi mình sinh sống.
Nếu không, nhỡ bị mọi người cùng nhau xúm vào đánh đuổi, nhất định sẽ bị trục xuất khỏi thôn.
Đó cũng là nguyên nhân người trong thôn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện với bọn họ.
Bây giờ nghe giọng điệu của Tiểu Tứ nhà họ Bạch, ngay cả người nhà mà Bạch Triều còn ra tay được, thật quá vô nhân tính. Dù gì cũng là con gái nuôi đường đường chính chính, một cô nương khuê các.
Làm người không có chút giới hạn như vậy, ai có thể chấp nhận được?
Nói đi thì nói lại, nhà ai chẳng có con gái, nếu cái thói đó thành quen, con gái của bọn họ sau này làm sao sống? Nhỡ bị hủy danh tiếng thì còn gả được cho ai?
Tiểu Tứ thấy sắc mặt của mọi người, hừ một tiếng, "Đường bà muốn dựa vào thân phận trưởng bối để ép mẹ ta gật đầu, mẹ ta không đồng ý... Bạch Triều thân là đường bá, chẳng nói đến phẩm hạnh, hắn là người thế nào, mọi người trong lòng đều rõ, mẹ ta sao có thể đẩy Văn tỷ vào hố lửa chứ?"
"Mẹ ta nói làm người phải có chút giới hạn, đường bà đây là cố tình gây sự. Chỉ là không ngờ rằng đường bà và đường bá đã sớm bàn tính xong, chia quân hai đường. May mà Văn tỷ của ta thật sự tài giỏi, nếu không chẳng phải thiệt lớn sao?"
Lời này vừa nói ra, không kể là người xem náo nhiệt hay Bạch Vân Sơn, sắc mặt đều không tốt.
"Một gã đàn ông to xác lại đi chặn đường một cô nương ở sau núi, chắc chắn không có ý tốt gì."
"Nghiêm thị cũng thật giỏi, dám tơ tưởng tới con gái nuôi của Vân Khê, đó chẳng phải là loạn luân sao? Sao lại mở miệng được."
"Thật là không biết xấu hổ, nghĩ kỹ lại cũng chẳng lạ gì, Bạch Triều vốn là một tên bệnh chốc đầu, lén lút cùng Bạch Lại Tử không ít lần làm chuyện ghê tởm."
Nghiêm thị nghe mọi người chỉ trích, dù có chút chột dạ nhưng thấy bộ dạng thê thảm của con trai, vẫn không cam lòng.
"Ngươi bớt nói bậy đi, cái con nha đầu chết tiệt kia tâm địa ác độc, nhà ai dám cưới người như vậy về làm dâu? Đánh con trai ta thảm đến như vậy, nếu không cho ta một lời giải thích, ta với bọn chúng không xong."
Nghe Nghiêm thị kêu la, Bạch Vân Sơn cau mày, chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tứ đã cười khẽ, "Đường bà muốn thế nào cũng không sao, nhưng mà ta hình như nghe Văn tỷ nói, nếu còn gặp lại các ngươi, lần sau sẽ trực tiếp chặt tứ chi của Bạch Triều, khiến hắn vĩnh viễn trở thành phế nhân."
"À, ta quên nói cho ngươi, Văn tỷ không phải là dân tị nạn gì đâu, nàng là người trong giang hồ đấy. Chẳng những biết hành hiệp trượng nghĩa, mà còn có tính tình ghét ác như cừu nữa. Nàng bằng lòng ở lại nhà ta, cũng là vì mẹ ta cứu nàng, nàng muốn báo ân nên mới như vậy. Nếu các ngươi khiến nàng ở không thoải mái, nàng có thể đi bất cứ lúc nào."
"Đương nhiên, trước khi đi, nàng có làm gì đó hay không thì ta không dám chắc."
Mọi người: "..."
Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy hợp lý, đổi lại là bọn họ, nếu như sau này không quay về cũng phải vì mình mà xả cục tức mới được.
Bạch Triều nằm trên giường, nghe giọng điệu của Tiểu Tứ, không tự chủ được liền nhớ lại đôi mắt ghét bỏ mình kia, trong lòng không nhịn được mà run rẩy.
Hắn biết Tiểu Tứ nói không sai, trong mắt người phụ nữ đó, hắn chẳng khác gì con kiến, bóp một cái là chết.
Cái loại sợ hãi ngạt thở này, hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
"Khụ... mẹ, dù sao cũng là người thân, coi như chính chúng ta xui xẻo vậy."
Nghe con trai giọng nhận mệnh, Nghiêm thị căm tức nhìn Tiểu Tứ, trong mắt vẫn không cam tâm, "Con trai, con nha đầu kia là con của Bạch Vân Khê, con của nàng gây họa, đáng ra mẹ nó phải đến trả mới đúng, như vậy sao được."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận