Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 207: Nhân tâm bản liền phức tạp (length: 4147)

Nghe Lý thị nhắc nhở, Bạch Vân Khê cười khẽ, "Ngươi ông lớn này mấy ngày nay đau đầu, ai bảo hắn có đứa con trai tự cho mình là thông minh."
Có chút lợi lộc không phải dễ chiếm như vậy, chiếm lợi lộc liền phải gánh chịu nguy hiểm sau nó.
Hơn nữa nàng phát hiện, người trong thôn này đừng nhìn có vẻ không có kiến thức gì, thật sự không thể xem thường. Cũng không biết là rảnh rỗi hay là ghét người giàu, tâm tính thật không tốt.
Từ sau khi nàng đến đây, tận mắt chứng kiến ấn tượng của thôn dân đối với nàng, lại thêm một vài hình ảnh trong ký ức của nguyên chủ, những người này cho nàng cảm quan cũng không tốt lắm, thảo nào nguyên chủ không muốn tiếp xúc với người trong thôn, ngoài việc tư tưởng không cùng một phía, thật sự là có sự khác biệt về thân phận.
Nguyên chủ là vợ của cử nhân, không lo cơm ăn áo mặc, cùng với người trong thôn quả thật không cùng một đẳng cấp, trải qua sự hâm mộ, ghen ghét, căm hận của đám người, liền tự động rời xa.
Nàng phát hiện có một số người thật là rất kỳ lạ, trước kia ở trên cao thì các nàng không với tới, hiện tại nghèo túng thì họ lại chướng mắt, ngược lại thừa cơ chế giễu.
Bây giờ thì tốt rồi, Bạch Vân Tùng một phen thao tác dời tầm mắt của mọi người, Về phần hắn sẽ giải quyết như thế nào, cũng không liên quan gì đến nhà nàng, nên làm việc thì làm việc, nên ăn cơm thì ăn cơm. Dù sao cũng phải để Bạch Vân Tùng thể hiện một chút sự nhiệt tình của dân làng chứ?
Trải qua mấy ngày phong ba này, Bạch An Diễm dường như thấy rõ được điều gì đó, lại như không rõ ràng.
"Nương, trong lòng con có chút không nghĩ ra, người trong thôn sao tự nhiên lại nói giúp chúng ta vậy? Từ sau khi nhà mình gặp chuyện, mọi người vẫn luôn vui vẻ khi người gặp họa, chế giễu."
Nhìn vẻ chất phác của con trai thứ hai, Bạch Vân Khê cười khẽ, quay đầu nhìn tiểu ngũ.
"Con biết tại sao không? Giải thích cho anh trai con nghe xem."
Thấy ánh mắt khích lệ của nương, tiểu ngũ mím môi.
"Không phải người trong thôn thay chúng ta nói chuyện, mà là có một số người thích xem người khác gặp chuyện cười, trước kia phụ thân còn sống, người trong thôn luôn ngưỡng mộ chúng ta. Sau khi phụ thân mất, bọn họ thừa cơ giẫm đạp, cũng chỉ là để xả sự bực bội khi xưa thôi."
"Không ai muốn khúm núm cả, nhưng có đôi khi thân phận không cho phép, họ không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu khom lưng trước người, nhưng chỉ cần có cơ hội phản kích, khi xưa có bao nhiêu không thoải mái, chờ có cơ hội liền sẽ phát tiết gấp bội ra, đây là nhân tính tham lam."
Tâm lý trả thù cùng việc thấy lợi mà nổi máu tham giống nhau, đều có thể khiến người ta mê mất chính mình.
"Giống như lần này đường bá phụ mua nhà cũ của chúng ta, người trong thôn cũng không phải thật tâm bất bình cho chúng ta, chỉ là đứng ở góc độ người xem náo nhiệt mà thôi, còn sẽ thêm lửa vào lúc thích hợp, nếu không không có chuyện vui để xem."
"Tựa như hôm nay, nếu nương không để ý đến, bọn họ còn sẽ công kích đại đường bá bất nhân nghĩa, tóm lại lời ra tiếng vào thì không thể thiếu được."
Bạch An Diễm nghe tiểu ngũ giải thích, mím môi không nói gì.
"Tại sao lòng người lại phức tạp như vậy? Mỗi người tự qua ngày của mình không tốt sao?"
Bạch Vân Khê nghe được tiếng lòng phức tạp của con trai thứ hai, cũng rất bất đắc dĩ.
Hai vợ chồng con trai thứ hai đều thuộc loại tính cách chất phác thành thật, chơi tâm cơ gì đó thật không thích hợp với họ.
Cũng may tâm kế của người trong thôn đều rất dễ hiểu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nếu không, nàng còn thực sự muốn để cho hai vợ chồng con trai thứ hai lịch luyện một phen sự hiểm ác của thế gian.
Mọi người ăn cơm tối xong, thừa lúc có ánh trăng lại lột một hồi hạt dẻ, mới tắm rửa rồi đi ngủ.
Vừa tảng sáng ngày thứ hai, Bạch Vân Khê như thường lệ rời giường, ghi chép sổ sách, lại thay hai hộp bảo vệ sức khỏe hoàn, cầm thêm chút thi lễ hòa vào nước, cho cả nhà cùng uống, bây giờ làm việc nặng nhọc, đều cần nâng cao thể năng và sức đề kháng.
- Lại nhấn mạnh một câu, bản văn là chuyện nhà chuyện cửa, chuyện nhà thì vụn vặt, không thích xin đừng chê bai a!!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận