Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 254: Làm trò cười (length: 3846)

"Bá của Vân Đường đánh nhau với hai tên lưu manh ở đầu thôn phía đông, nghe nói là do hai người kia không đứng đắn, giở trò sàm sỡ cô dâu mới..." mông.
Lý thị đỏ mặt, cuối cùng không tiện nói ra miệng.
Nhưng Bạch Vân Hi bọn nàng đều là người từng trải, còn có gì không hiểu?
Đấy, đúng là sợ cái gì tới cái đó, vừa mới còn than thở, giờ thành sự thật, làm người ta nói sao cho phải?
Lý thị lắc đầu, trong mắt toàn là vẻ đồng cảm.
"Mẹ không thấy đấy thôi, Trần Kiều tủi thân khóc hết nước mắt, sau đó bá không chịu nổi, vì cô dâu mới ra mặt, ba người liền lao vào đánh nhau, cảnh tượng náo loạn lắm, nghe nói đã có người đi gọi tộc trưởng đến phân xử."
Bạch Vân Khê và Tống Vương thị nghe xong, đồng thời lắc đầu, chuyện này mời tộc trưởng đến cũng chẳng có gì để phân xử.
Đến lúc đó ông nói gà, bà nói vịt. Cuối cùng thiệt thòi vẫn là cô dâu mới.
Trừ phi bắt nàng phải nghiệm thương. Dù vậy, một cô dâu mới trong ngày cưới, bị bọn lưu manh sờ soạng thân thể, truyền ra ngoài thật đáng chê cười.
Đến lúc đó, thể diện coi như ném đi không còn một mảnh.
"Ai, con bé câm này thiệt thòi rồi, Trần Kiều xem như xui xẻo."
Tống Vương thị lắc đầu, thành thân mà náo loạn kinh thiên động địa, trừ nhà họ Trần với bà nhị nhà họ Bạch quái dị này, nhà khác đúng là không làm nổi.
"Nhị nãi nãi đã xông đến, túm Trần Kiều xuống xơi xơi một tràng mắng, nói nàng là hồ ly tinh, không an phận, vừa cưới về đã bắt đầu quyến rũ người ta."
Lý thị vỗ ngực, vẫn còn chưa hết kinh hồn kể lại.
Nàng vừa hay ở lúc đám người đánh nhau lui ra ngoài cửa, vừa đi được hai bước, trong sân liền hỗn chiến thành một đoàn.
May mà nàng chạy nhanh, nếu không chắc phải gặp vạ lây.
Tống Vương thị nghe xong, vỗ đùi.
"Được, ta không ở đây nói chuyện với ngươi nữa, có náo nhiệt xem, ta lại đi hóng hớt."
Nói xong không đợi Bạch Vân Khê lên tiếng, Tống Vương thị đã hùng hổ chạy ra ngoài.
Bạch Vân Khê im lặng nhìn bóng lưng Tống Vương thị đã sớm khuất dạng, con người thời đại này vốn chỉ thiếu chuyện vui, trừ chuyện nhà đông chuyện nhà tây, thì thích nghe những chuyện thô tục đượm mùi nhục dục, càng tục càng làm người ta phấn khích.
"Mấy chuyện đánh nhau ồn ào này chúng ta không tham gia, tránh rước họa vào thân."
Bạch Vân Khê hoàn hồn, đóng hàng rào cửa lại, quay đầu nhìn Đỗ thị.
"Không phải bảo ngươi giữ lại mấy củ sắn à? Lấy ra rửa sạch gọt vỏ, chặt thành khúc, ta nấu cho các ngươi nồi chè sắn ăn vặt."
"Ta có thể nhóm lửa." Không đợi Đỗ thị lên tiếng, Lý thị liền xoay người vào bếp, ngồi trước bếp lò.
"Ai, ta đi chuẩn bị ngay."
Đỗ thị cất chăn đã vá vào trong phòng, quay người vào bếp, lấy củ sắn đã thu rửa sạch sẽ, gọt vỏ, chặt khúc đổ vào nồi, thêm nước, thêm chút đường, cùng nhau đun.
Nước sôi chuyển nhỏ lửa nấu một canh giờ, một nồi chè sắn thanh mát ngọt ngào đã được nấu nhừ.
Bạch Vân Khê múc cho mỗi người một bát, gọi mọi người cùng nhau đến thưởng thức.
"Nhìn bề ngoài thì giống khoai lang, nhưng bã sắn tự mình nhả ra được."
Lý thị uống một ngụm nước ngọt, lại gắp lên một khúc sắn, cắn một cái, nuốt phần bột bên trong, nhả bã ra, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Bạch Vân Khê.
"Nương, chè sắn ngon thật đấy, còn ngon hơn chè khoai lang."
Ngay cả bé Nha Nha cũng ăn đến vẻ mặt thích thú. Vừa ăn vừa nhả bã, cảm thấy thật mới lạ.
Bạch Vân Khê lại múc thêm một chén, để vào giỏ trúc, dùng khăn vải hoa đậy lên, đưa cho Lý thị.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận