Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 305: Trụ viện (length: 3945)

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, trước hết để cho các ngươi tỷ tỷ dưỡng thân thể cho khỏe, chuyện sau đó tính sao? Chúng ta tìm đến nhà họ Lưu nói chuyện thẳng mặt."
Lúc nói chuyện, Tiểu Xuân đã nấu xong thuốc mang tới, "Bạch đại nương, người hãy để tỷ tỷ uống nóng cho có hiệu quả."
"Ừ được, vất vả ngươi rồi Tiểu Xuân."
Nhận lấy chén thuốc, Bạch Vân Khê khách khí nói, nhờ tiểu tứ đỡ người dậy, đổ thuốc cho Bạch An Tĩnh uống cạn, uống xong thuốc chưa đầy một lát, Bạch An Tĩnh đã ngủ thiếp đi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Bạch Vân Khê dặn tiểu ngũ ở lại trông chừng, nàng tìm đến Tiểu Xuân, mượn bếp của họ, nấu một nồi cháo ngô, lại nhờ tiểu tứ đi mua mấy cái bánh nướng và mấy quả trứng gà.
Bận rộn hơn nửa ngày, mỗi người một chén cháo một quả trứng gà bỏ bụng, lập tức ấm áp cả người.
Bạch Vân Khê bưng chén cháo vào phòng con gái, lén đưa hai quả trứng gà luộc cho Tiểu Xuân, "Vừa mới nấu xong, cầm ăn lót dạ đi."
Trình Tiểu Xuân nhìn trứng gà trong tay, ngạc nhiên nhìn Bạch Vân Khê, liên tục xua tay, "Đại nương, ta không cần ăn cái này, người cứ để cho tỷ tỷ ăn đi, bây giờ thân thể tỷ ấy yếu, càng cần trứng gà để bồi bổ."
Bạch Vân Khê cười, "Không sao, ta nấu nhiều, còn có trứng chần nữa mà."
Vào phòng, thấy con gái vẫn còn ngủ say, Bạch Vân Khê lay lay vai nàng, nha đầu này từ khi vào nhà thuốc, đến giờ ngoài uống một chén thuốc thì trong bụng không có chút canh nước gì cả.
Buổi chiều còn có một chén thuốc nữa, giữa bữa không ăn gì, dạ dày chắc không chịu nổi.
Tuy Bạch An Tĩnh cả người mơ màng, nhưng vẫn bị người ép cho một chén cháo và một quả trứng chần coi như có chút đồ ăn vào bụng.
Tầm giờ Thân buổi chiều, Tiểu Xuân lại sắc một chén thuốc mang vào, Bạch Vân Khê đỡ người cho uống.
Sau đó, Trình đại phu đến bắt mạch, trầm ngâm một lát, liền thu tay lại, quay sang nhìn Bạch Vân Khê, "Bạch đại tẩu yên tâm, triệu chứng chảy máu coi như ổn định, ta lại kê cho thêm một đợt thuốc điều trị nữa, về nhà ăn trước đi, ăn xong lại đưa cô ấy qua khám lại."
"May là cô ấy còn trẻ, thể trạng cũng không tệ lắm. Nhưng dù vậy, cũng phải dưỡng ít nhất ba tháng. Trong thời gian này đừng để bị nhiễm lạnh, đồ ăn cũng phải kỹ càng hơn."
Bạch Vân Khê gật đầu, bệnh nhân sinh non sức khỏe suy yếu, cứ chăm sóc như ở cữ là được.
Kê xong thuốc, Bạch Vân Khê nhờ vợ chồng lão nhị bế con gái ra xe ba gác, nàng đi tính tiền, ai ngờ Tiểu Xuân lại bảo Trình đại phu miễn tiền thuốc cho nhà họ.
Bạch Vân Khê sững sờ, lập tức xua tay, "Thế này sao được? Hôm nay đại nương mang tiền đến đây rồi, khám bệnh lấy thuốc sao có chuyện không cần tiền chứ? Nếu ai cũng như thế, nhà thuốc của các ngươi sao mà làm ăn?"
Tiểu Xuân trực tiếp xua tay, "Sư phụ ta nói, Bạch đại nương tấm lòng cao cả, có thể truyền lại bí quyết cứu người mà không giữ lại chút gì cho sư phụ, quý giá hơn nhiều so với mấy đồng tiền thuốc."
Nghe giọng điệu của Tiểu Xuân, Bạch Vân Khê mới hiểu, thì ra Trình đại phu này đang cảm ơn nàng.
"Cách cấp cứu là ta tự nguyện đưa ra, chuyện khám bệnh ăn thuốc là hai việc khác nhau, không thể đánh đồng như một..."
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Trình đại phu chạy tới cắt ngang.
"Bạch đại tẩu đừng khách khí, so với việc bà truyền dạy bí quyết cứu người, chút thảo dược này của ta chẳng đáng gì, sao Bạch đại tẩu phải khách sáo thế?"
"Một việc quy một việc, Trình đại phu như vậy, lòng ta khó yên."
"Bạch đại tẩu đừng như thế, cứ coi như tôi vì con trẻ thiên hạ mà cảm tạ tấm lòng hào hiệp của đại tẩu. Chỉ lần này thôi, lần sau ngài đến khám lại cho con gái, tôi miễn phí chẩn bệnh, tiền thuốc cũng chỉ lấy đúng giá gốc, đó là chút tấm lòng của tôi."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận