Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 565: Thuận tay mà thôi (length: 3888)

Ngay lúc này, người quản lý nhà in hốt hoảng chạy tới, "Sao lại thế này? Tạ đại lang quân, ngài không sao chứ, có bị thương ở đâu không, có cần tại hạ mời đại phu tới không?"
Cùng lúc đó, trên lầu hai vang lên một loạt tiếng bước chân, mấy vị công tử trạc tuổi nhau hớt hải chạy xuống, thấy người ở chân cầu thang, liền vội vàng xúm lại hỏi han.
"Tạ đại lang quân, huynh thế nào vậy?"
"Ngươi làm bọn ta hết hồn, sao tự nhiên lại hụt chân thế?"
"May mà không sao, nếu không, bọn ta thật khó trốn tội."
Trong tiếng hỏi han không ngớt, Tạ đại lang quân kia rốt cuộc động đậy mí mắt.
Hắn nhìn mọi người đến, còn chưa kịp lên tiếng thì thấy một người tay cầm quạt, mặc áo xanh lam, từ từ đi xuống thang.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong không khí như có sấm chớp vang rền, rồi người kia dừng ở bậc thang thứ hai, xoạc một tiếng mở quạt, khóe miệng khẽ nhếch, từ trên cao nhìn xuống kẻ trước mặt, "Đại ca, sao huynh bất cẩn té cầu thang thế này, làm đệ kinh hãi quá đỗi, đại ca mà có chuyện gì thì đệ đệ ta ăn nói với phụ thân làm sao đây?"
Bạch Vân Khê thấy ánh mắt hai người, nghe giọng điệu của người làm em này thì biết ngay, hai người tất bất hòa.
Nhất là tên em trai này, một bộ kiểu cách trà xanh, nhìn mà phát ngứa.
Tương tự, Tạ đại lang quân nhìn em trai, ánh mắt cũng không hề thân thiện, "Vừa rồi ta suýt giẫm trúng chân nhị đệ, sợ làm bị thương đệ ấy mới lùi lại một bước, ai ngờ trượt chân ngã xuống cầu thang."
Mọi người nghe Tạ đại lang quân nói, ai nấy đều ngớ người.
"Tạ nhị lang quân, hai huynh đệ tình thâm thật đấy."
"Tình nghĩa này khiến ta bội phục."
Đi kèm mấy lời nịnh nọt là một vài người bĩu môi khinh bỉ, khoanh tay tựa cột xem trò vui.
Tạ nhị lang quân híp mắt, liếc một lượt, rồi vẫn đặt mắt lên người anh cả, "Đại ca vì ta mà té cầu thang? Nhị đệ ta lại không hay biết gì, thật áy náy quá."
"Không sao, đệ từ nhỏ đã phản ứng chậm chạp, ca ca không trách đệ."
Tạ đại lang quân nhìn hắn, cong nhẹ khóe môi dưới, dường như đã bình ổn được tâm trạng, rồi mới quay sang nhìn Bạch Vân Khê và Văn U phía sau nàng, bước lên trước một bước, chắp tay thi lễ.
"Tại hạ Tạ Du, đa tạ cô nương cứu mạng."
"Cứu ngươi là tiện tay thôi, sợ ngươi đụng phải người."
Văn U xách hộp văn phòng tứ bảo, giọng điệu lạnh lùng đáp lời, khiến Bạch Vân Khê giật giật khóe miệng, đứa trẻ này, nói chuyện quá thẳng thắn rồi.
Quả nhiên, vừa dứt lời, mọi người đều ngơ ngác, nhìn Văn U như nhìn kẻ ngốc.
"Khụ ~ Người không sao là tốt rồi, tất cả đều là trùng hợp, gặp nhau cũng là duyên phận." Bạch Vân Khê quay lại nhìn Văn U, kéo nàng đi ra ngoài.
"Đại nương dừng bước, xin hỏi quý tính đại danh, ngày khác Tạ mỗ nhất định đến cửa tạ ơn." Tạ Du thấy hai người muốn đi thì vội lên tiếng, chắp tay thêm lần nữa.
"Chúng ta họ Bạch, đến cửa tạ ơn thì không cần, đều là tình cờ, gặp nhau thì ra tay giúp đỡ thôi, không cần để trong lòng."
Bạch Vân Khê quay đầu liếc hắn một cái, "Dù hôm nay không ngã thì ta vẫn khuyên ngươi nên đi khám đại phu, uống chút thuốc an thần cho đỡ."
Xem cái sách thôi mà cũng có thể ngã cầu thang, không bị người tính kế thì cũng là một kẻ xui xẻo bị người bắt nạt.
Nàng trông chờ gì vào người này mà báo ơn đây?
"Đa tạ Bạch đại nương nhắc nhở, Tạ Du không sao."
Tạ Du chắp tay cảm tạ, nhìn theo bóng dáng hai người, trong mắt đầy nghi hoặc, huyện thành này khi nào lại có cao nhân như vậy?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận