Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 191: Đều tại ngươi (length: 3902)

Lão thái thái thấy con trai không nên thân, lập tức liền nổi giận.
"Bạch Vân Đường, ngươi đúng là đồ vô dụng, cái thứ gì cũng dám rước về nhà hả? Ta vẫn câu nói đó, chỉ cần cái nhà này có ta ở đây, thì con hồ ly tinh kia đừng hòng mơ tưởng bước chân vào cửa."
"Nếu ngươi muốn cùng hắn ta sống chung, ta sẽ cho ngươi ra ở riêng."
Bạch Vân Đường thấy mẹ tức giận, nghe lời lẽ không khách khí, mặt mày xám xịt, trong lòng bỗng trào lên một cổ tức giận khó kìm nén.
"Mẹ, mấy năm nay con chịu thương chịu khó, việc nhà việc ruộng, cái gì cũng làm không ít, vì sao mẹ không nhớ tới cái tốt của con? Con không có vợ, trời lạnh, ngay cả người ủ ấm chăn cũng không có."
"Rốt cuộc trong lòng mẹ có hay không coi con là con trai?"
Đột nhiên bị con trai quát một tiếng, lão thái thái quả thực người không được, trước đây, con trai này làm việc gì cũng nghe lời răm rắp, mới bao lâu, đã dám cãi lời bà?
Lại còn trước mặt bao nhiêu người như vậy? Một chút mặt mũi cũng không cho bà giữ.
Nhìn ánh mắt hả hê của đám người, lão thái thái tức đến run rẩy cả người.
"Mẹ mấy ngày nay vẫn luôn nghe ngóng, là chuẩn bị tìm cho con một mối vợ, nhưng không phải cái loại yêu tinh này. Mẹ muốn tìm cho con một người có thể làm ăn, biết vun vén gia đình. Chứ không phải cái loại, chỉ biết ăn diện, trang điểm, phấn son lòe loẹt."
Trần Kiều nghe giọng điệu của lão thái thái, thở hổn hển, mặt mày đỏ lên.
"Ta mua cái gì, mặc cái gì, đều là do tự ta kiếm được. Ta làm đồ thêu thùa kiếm tiền, quang minh chính đại. Sao ta không thể tự mua hoa cài? Sao ta không thể tô son điểm phấn?"
Lão thái thái thấy Trần Kiều không chịu nghe lời, run rẩy chỉ tay vào cô ta, "Con trai, con xem xem, còn chưa gả vào đã dám đối ta gào to hét lớn, về sau còn ra cái thể thống gì? Ta nói cho con biết, nhà ta không chứa nổi loại hồ ly tinh này, con liệu mà dứt khoát với nàng ta đi."
Bạch Vân Đường thấy hai bên căng thẳng không ngừng, ai cũng không chịu nhường ai, kẹp giữa khó xử cả khuôn mặt đều nhăn nhúm.
Bạch Vân Khê thấy hai người như nước với lửa, lặng lẽ lắc đầu, dù sao thì nhị thẩm cũng không phải đèn hết dầu, nhưng Trần Kiều này cũng chẳng phải tay vừa.
Hai người còn chưa ra sao đã dám lén lút xã giao, giữa thanh thiên bạch nhật đã dám làm bậy bên ngoài, ở chỗ khác chắc chắn còn cuồng loạn tới mức nào nữa.
Nếu hai vị này mà ở cùng một chỗ, ngày tháng có ra gì cô không rõ, nhưng ngày gà bay chó chạy chắc chắn không tránh được.
Mẹ của Trần Kiều thấy hai bên trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu xuống nước, trực tiếp kéo con gái đi.
Trước khi đi không quên quay đầu uy hiếp Bạch Vân Đường, "Đồ vô tích sự, đã không có lấy được một mống vợ, còn nhu nhược như vậy, chẳng có một chút chủ kiến nào, về sau đừng để bà già này gặp lại ngươi, nếu như ngươi còn tới tìm con gái ta, không đánh gãy chân ngươi thì không xong."
Thấy hai người vội vã rời đi, Bạch Vân Đường vừa muốn đuổi theo, liền bị Bạch lão thái giữ lại.
"Đi thì tốt nhất, ngươi còn định đuổi theo?"
"Mẹ, Trần Kiều là người phụ nữ tốt, nàng thật lòng muốn sống với con, mẹ xem nàng còn làm cho con một đôi giày nữa này." Bạch Vân Đường giơ chân lên, vội vàng mở miệng.
"Phi, đều là thủ đoạn hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà thôi, cũng chỉ có ngươi ngốc, người ta nói gì ngươi tin nấy?"
Bạch lão thái hận rèn sắt không thành thép, hung hăng nhổ vào hướng Trần Kiều rời đi, mới phát hiện, Bạch Vân Khê dựa vào cửa một bên, đang xem say sưa ngon lành.
"Ngươi xem cái gì đó, tất cả đều là do ngươi chuốc lấy, nếu không phải tại ngươi, thì cái yêu tinh nhỏ này cũng không thể dính vào con trai ta?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận