Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 916: Về nhà (length: 7685)

Lần này trở về, hắn còn định mua một ít dê con, đem nhà máy vận hành, nhanh chóng đi vào guồng.
Đợi khi có đủ nguyên liệu nấu ăn, sao không tự mình mở một cái tửu lâu?
Đối với suy nghĩ của tiểu tứ, Bạch Vân Khê hoàn toàn tán đồng, có thể nghĩ như vậy, chứng tỏ thằng nhóc này có chút đầu óc, đủ lý trí.
"Được, ngươi chỉ có thể dùng mười bảy con, năm con còn lại giữ lại, cho Văn U xử lý." Giao ngựa cho tiểu tứ xong, Bạch Vân Khê liền trở về sân.
Lão nhị thấy lão nương rời đi, cũng đi vòng quanh mấy con ngựa một vòng: "Đúng là ngủ gật gặp chiếu chăn, ngươi mới nhắc đến chuyện đội vận chuyển, nương đã chuẩn bị xong ngay."
"Hoặc là nói mẹ con đồng lòng, lão nương hiểu ta nhất." Tiểu tứ cười hì hì, vỗ vai Bạch An Diễm, "Lại thêm đại ca Tào Kiện dẫn đội, đội vận chuyển của ta coi như thành lập."
Bạch An Diễm thấy bộ dạng đắc ý của hắn, cũng không để ý, "Hết tháng Giêng chúng ta liền về đi, chờ về đến nhà, cũng nên cày bừa vụ xuân, việc nhà cũng không thể chậm trễ."
Mẹ nói, mấy anh em bọn họ mỗi người một thế mạnh, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, chỉ cần làm tốt, chính là cống hiến cho gia tộc, còn hắn, thì phụ trách ruộng vườn trong nhà.
Nghe nhị ca nhắc nhở, tiểu tứ gật đầu: "Đúng là phải mau chóng rời đi, việc ấp vịt con không thể trì hoãn, một mình Thư Nhân coi không xuể."
Hai người bàn bạc lịch trình về nhà, Bạch Vân Khê đã tựa vào ghế la hán, ung dung lật sách.
Lúc Văn U đi vào, liền thấy Bạch Vân Khê ở tư thế lười biếng này: "Bạch di, ta đã mời đại phu xem bệnh cho bà câm rồi, đại phu nói khí độc xâm nhập cơ thể bà ấy đã lâu, cổ họng bị hủy, muốn chữa trị hoàn toàn không có khả năng, nhưng có thể nói chuyện được, chỉ là giọng khàn khó nghe."
Bạch Vân Khê gật đầu, "Có thể chữa là được."
Có thể mở miệng nói chuyện, còn hơn câm.
"Ta nghĩ bà ấy là người có thân phận, hẳn là biết chữ, liền hỏi về thân thế của bà, nhưng bà câm cảnh giác rất cao, không chịu viết." Văn U tự rót cho mình một cốc nước, giọng bất đắc dĩ.
Ai cũng nói muốn giúp bà, nhưng bà ấy vẫn cảnh giác như vậy, giả vờ làm bộ ngoan ngoãn, nhìn thì đáng thương, nhưng nàng lại hơi phiền.
"Bị người tính kế, lưu lạc đến tận đây, không tin người cũng là chuyện dễ hiểu." Bạch Vân Khê ngược lại không vội, chờ chữa trị cho bà câm một thời gian, bà ấy có thể nói được vài câu, cũng sẽ tin tưởng các nàng không có ác ý.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hết tháng Giêng.
Tiểu tứ bọn họ cũng nên lên đường về nhà.
Lý thị ôm con, thấp thoáng trước mặt Bạch Vân Khê, làm người hoa cả mắt.
"Thời tiết hiện giờ còn lạnh, tiểu tứ phải năm sáu tháng nữa mới tới, con đừng vội về, chờ thời tiết ấm áp, hãy cùng đoàn xe về nhà, cũng đỡ phải chịu khổ."
"Đúng đó nhị tẩu, trời lạnh, đứa trẻ cũng chịu khổ, thêm mấy tháng nữa thôi, không cần phải vội."
Lý thị nghe mấy người khuyên nhủ, một mặt giãy giụa: "Nhìn trời sắp vào đầu xuân rồi, về đến nhà là phải cày bừa vụ xuân, Diễm ca bận rộn, cơm cũng không kịp ăn, con không yên lòng."
Nhưng trời giá rét mang theo con nhỏ trên đường cũng giày vò, nàng cũng đau lòng.
"Con đi theo nhị ca tứ đệ về, vừa vặn có thể giặt quần áo nấu cơm cho bọn họ, nhị tẩu cứ ở lại chờ ngày ấm áp rồi tính." Bạch An Tĩnh ngồi bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Những ngày nàng ở phủ thành này, không cần làm gì cả, áo cơm đến tận nơi, mặc gấm vóc, cài hoa lụa, đến cả tiểu thư nhà địa chủ cũng không có phúc khí bằng nàng.
Tháng ngày xa hoa lãng phí này, nàng thấy rất thấp thỏm, luôn cảm thấy như đang mơ, trong lòng không yên.
Vẫn là về nhà trông coi nhà tốt hơn.
Nghe thấy nỗi lòng bất an của con gái, Bạch Vân Khê nhìn nàng.
Trên búi tóc cài một trâm bạc và một trâm cài đầu chạm rỗng, treo chuỗi tua rua ngọc trai tinh xảo, phối với vẻ mặt An Tĩnh của nàng, người cũng như tên, hiền lành An Tĩnh.
Không đợi nàng mở miệng, Lý thị đã quyết định: "Mẹ, con vẫn là cùng Diễm ca về đi, anh ấy một mình ở nhà con không yên tâm."
Bây giờ các nàng đã phát đạt, cuộc sống giàu có, những cô nương xinh đẹp và quả phụ trong thôn nhìn nhà bọn họ mà mắt như muốn lóe ra. Nhỡ có người nào đó lao vào, mà nàng lại không ở bên cạnh, Diễm ca mà bị hồ ly tinh nào đó dụ dỗ, thì phải làm sao?
Càng nghĩ Lý thị càng cảm thấy mình không thể ở lại được.
Chẳng phải đại ca là một ví dụ sao?
Bỏ nhà đi, thừa lúc đại tẩu không ở bên, thế mà lại cưới một phòng vợ bé, còn sinh con trai, khiến cả gia đình ly tán.
Nàng cùng Diễm ca phải sống đến đầu bạc răng long, quyết không cho phép người khác thừa cơ chen vào.
"Tráng Tráng nhà chúng ta chắc nịch, rất thích ngồi xe ngựa. Có tứ đệ dẫn đội, nửa tháng là về đến nhà."
Nghe Lý thị giọng vội vàng, Bạch Vân Khê cong môi: "Nếu con nỡ, có thể gửi Tráng Tráng ở lại cũng được, chúng ta giúp con trông, đảm bảo nuôi nó trắng trẻo mập mạp."
"Còn có ta, bình thường rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, có đứa trẻ ở nhà cũng náo nhiệt hơn. Như thế cũng không làm chậm trễ nhị đệ muội sinh em bé thứ hai."
Đỗ thị vừa nói, mọi người đều sững sờ, tiếp theo là một tràng cười lớn.
Nghe mọi người khuyên, Lý thị nhìn con trai trong lòng, do dự.
Ở phủ thành cùng bà nội chắc chắn tốt hơn là theo nàng về nhà, nhưng con còn nhỏ, không thể rời mẹ, nàng không nỡ.
"Chuyện này con sẽ bàn với Diễm ca, con hơi không nỡ."
Không có trẻ con bên cạnh làm ồn ào, thật sự có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng là cục thịt rớt ra từ người, sao có thể nói bỏ là bỏ?
Lý thị vốn là tính tình bộp chộp, nói là bàn bạc, nhưng lại nhét ngay con vào tay Bạch An Tĩnh, rồi chạy ra ngoài.
Cậu nhóc tròn xoe đôi mắt ngây thơ, tay ôm một con hổ nhỏ bằng vải, nhìn mẹ bỏ lại mình, cũng không khóc.
"Trời ạ, đứa bé này không quấn người, ai bế cũng không khóc, để lại nuôi hai năm là biết nói, chỉ sợ nhị tẩu không nỡ." Chương Diệc San nhìn tiểu gia hỏa ngơ ngác nhìn bọn họ, vẻ mặt mờ mịt, nhìn thôi đã thấy đáng yêu.
Bạch Vân Khê nhìn đứa cháu lớn vẻ mặt ngây thơ dễ thương, bà dù thích trẻ con, cũng không ép Lý thị gửi con ở lại.
Một lát sau, Lý thị lại vội vàng chạy về, lau mồ hôi trên trán: "Con đã bàn với Diễm ca, con quyết định mang Tráng Tráng về, đợi chúng con nhớ mẹ, sẽ theo đội xe của tứ đệ đến."
Diễm ca nói, con trai không thể cách xa mẹ. Lại nói, trẻ nhỏ khó nuôi, cũng không thể làm bà vất vả.
Ngày về nhà là mùng sáu tháng hai, ngày tốt.
Bạch Vân Khê chuẩn bị quà về nhà cho các nàng, đưa người ra tận cổng thành, nhìn đoàn xe chậm rãi khởi hành, ngày càng xa, mới trở về nhà.
"Nhị đệ muội với tam muội đột ngột đi, trong sân vắng vẻ hẳn đi, thấy không quen." Đỗ thị đứng trong sân, nhìn tây sương đóng cửa, nhẹ giọng nói.
Bạch Vân Khê nhìn Nha Nha: "Từ tháng này trở đi, con cũng phải đọc tứ thư ngũ kinh, trước hết bắt đầu từ luận ngữ. Quay đầu kêu tiểu thúc con dạy con, đến khi tìm được thầy cho con thì thôi."
Mấy năm nay, Nha Nha từ đệ tử quy, bách gia tính, đến tam tự kinh thiên tự văn, trừ thuộc lòng còn biết phân tích, học cũng khá tốt, ngay cả chữ viết cũng luyện được hình hài.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận