Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 40: Làm này bát tâm linh canh gà (length: 3979)

Bạch An Thịnh nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt mang theo vẻ u ám không hợp tuổi.
"Cha mẹ đã phải khổ sở làm lụng vất vả, mới kiếm được gia sản, lại bị người cướp đoạt, còn khiến cha mất mạng vì chuyện này, mà con lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tên Tấn Hồng kia hưởng thụ vị trí vốn thuộc về cha, chúng ta thì nghèo xơ xác, lo lắng từng bữa ăn, con không thể nuốt trôi cục tức này."
Bạch Vân Khê nhìn đứa con trai thứ năm đầy căm phẫn, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém, "Đừng nói là con, mẹ cũng không nuốt trôi. Không nói đến những chuyện khác, tòa nhà cũ kia là ông nội con để lại, cha con mở rộng thêm, vốn định truyền lại cho đời sau, một khi sảy chân, thua hết cả ván cờ, mẹ còn đau lòng hơn cả con."
Bạch Vân Khê vừa nói, vừa kéo hắn ngồi xuống bên bờ ruộng, "Trên đời không có thuốc hối hận, sự việc đã đến nước này rồi, chúng ta không thể oán trời trách đất, chỉ có thể cố gắng sống, tìm kiếm cơ hội lật ngược tình thế, nếu có thể, thì chuộc lại căn nhà cũ. Dù không được, cũng phải xây lại một tòa nhà lớn hơn cả nhà cũ, để an ủi tổ tiên nơi chín suối."
Nghe giọng của mẹ, Bạch An Thịnh ngây người, nghĩ đến tình cảnh rối ren trong nhà, muốn khôi phục lại vẻ vang ngày xưa đâu có dễ?
"Mấy người anh trong nhà đều chẳng ra gì, chỉ trông vào họ sao? Không kéo chân xuống là may rồi."
Nghe được tiếng lòng của con út, Bạch Vân Khê ngẩn người, từ ngày đầu tiên đến đây cho đến bây giờ, lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của con út, nhưng cái thằng nhóc này xem thường mấy người anh quá rồi.
Cũng phải, mấy người anh cả đúng là không ra gì, trách sao tiểu học bá chướng mắt.
"Gia đình đột ngột gặp biến cố, mọi người đều không chấp nhận được, bao gồm cả mẹ cũng vậy. Cha con cho chúng ta cuộc sống quá an nhàn, một lòng chỉ muốn các con đọc sách hiểu đạo lý, nhưng lại không chú ý đến việc rèn giũa phẩm hạnh."
"Nhưng bản tính của các con không xấu, chậm rãi thích ứng tự nhiên sẽ thay đổi thôi, điểm này mẹ tin tưởng."
Không tin cũng phải tin, không được thì đánh, thời này lưu hành “thương cho roi cho vọt”, không thay đổi thì đánh chết.
Một lũ oắt con chỉ biết nghĩ đến lợi ích bản thân, hừ.
Bạch An Thịnh nghe giọng mẹ, nghi hoặc nhìn nàng, đổi người rồi dễ nghe hơn thì phải?
Cũng không biết là ảo giác hay biến thiên, luôn cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Nhìn ánh mắt không tin của con út, Bạch Vân Khê không để ý tới, dù sao lúc này nàng cũng không tin được.
"Mẹ biết con là người ham học, nhân lúc có sự tò mò, hãy cố gắng nâng cao bản thân. Im lặng một thời gian chưa hẳn đã không tốt, nhưng phải chuẩn bị thật tốt theo kiểu "không kêu thì thôi, một khi đã kêu thì kinh thiên động địa"."
"Một tiếng hót làm kinh thiên động địa?"
Nghe được từ này, mắt Bạch An Thịnh đột nhiên trợn tròn, "Từ khi cha mất bệnh, mẹ hắn cũng bắt đầu nói đạo lý à? Trước đây chưa bao giờ thấy bà ấy như vậy?"
Bạch Vân Khê mím môi nhìn hắn, thằng oắt con, mẹ mày không phải mù chữ, không chỉ nói đạo lý suông, mà còn biết đọc thơ đấy, mở to mắt ra mà xem.
"Không sai, chính là "một tiếng hót làm kinh thiên động địa". Cha con từng nói với mẹ một câu, gọi là “hậu tích bạc phát”, tức là người ta tích lũy kiến thức thật nhiều, chuẩn bị đầy đủ mới có thể làm được chuyện lớn. Con muốn ra mặt, thì ba năm này chính là cơ hội của con."
Con ngoan, ta cho con bát canh gà này.
Bạch tiểu ngũ ngơ ngác nhìn mẹ trước mặt, trước kia nghe cha nói, ông nội rất yêu thương mẹ.
Từ nhỏ đã dạy mẹ học chữ, sau này do cha tiếp quản. . . Không quản là ông nội hay cha, đều là người học thức uyên bác, bọn họ luôn biết mẹ biết chữ, nhưng chưa từng thấy bà ấy thể hiện ra.
"Thì ra mẹ cũng là một người có học thức, trước kia chỉ là bị hào quang của cha che khuất mà thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận