Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 282: Hái tùng tháp (length: 3903)

Những quả thông rụng trên mặt đất nứt toác rất nhiều, trông như những bông hoa nở rộ, khá là đẹp mắt.
Bạch Vân Khê nhặt mấy quả có hình dạng đẹp mắt, bỏ vào sọt, chuẩn bị mang về cho Nha Nha chơi, còn lại thì phối hợp với cành cây khác bỏ vào bình sứ để trang trí phòng ốc, chắc sẽ rất đẹp.
“Nương, người nhặt mấy quả thông này làm gì? Củi trong nhà dùng còn nhiều.” Lý thị thấy mẹ chồng cầm một quả thông, đồ này nổ tanh tách, lại tốn chỗ.
“Mang về cho Nha Nha chơi.” Bạch Vân Khê đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Mấy người họ vừa tới gần cây thông, mấy con sóc con trên cây đã bị kinh động, vội vàng lẻn lên ngọn cây, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.
Thấy sóc con, Bạch Vân Khê nháy mắt, quay đầu nhìn mấy người con trai thứ, “Nơi nào có sóc, trong mấy quả thông chưa rụng trên cây liệu có hạt thông không?” Nghe nương hỏi, Bạch An Diễm ngẩn người, “Hay là con leo lên hái một quả xem sao.” Tiểu tứ nghe vậy, liền khoát tay, “Nhị ca khỏi cần lên, con lên chặt hai quả là được.” Nói rồi, cậu ta trực tiếp ném cái sọt xuống đất, cởi tất giày, đeo liềm bên hông, thoăn thoắt leo lên giữa thân cây, làm Bạch Vân Khê sợ đến ôm tim ở dưới cây gọi, “Đừng leo nhanh quá, cẩn thận vỏ cây thông nhọn, đừng có mà đâm chân đấy.” Loại cây này ngày ngày bị động vật hoang dã trèo lên nhảy xuống, rất dễ nhiễm khuẩn, mà ở thời đại lạc hậu này, lại không có thuốc tiêu viêm chống virus.
Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng.
“Yên tâm, trèo cây chút chuyện cỏn con này, đối với con mà nói chẳng đáng nhắc đến.” Tiểu tứ tìm được vị trí tốt, rút liềm ra chặt một quả thông lớn ném xuống dưới.
“Xem có hạt thông không, nếu có thì con chặt tiếp, không có thì con xuống.” Mấy con sóc con trốn trên ngọn cây bị một tràng động tác loảng xoảng của cậu dọa đến kêu chi chi, vội vàng nhảy sang cây bên cạnh trốn.
Bạch An Diễm nhặt quả thông lên, dùng dao phay bổ dọc theo đỉnh, hai tay dùng sức bẻ đôi, thấy bên trong các lớp vảy có chứa từng hạt thông, mắt sáng lên.
“Nương, thật có hạt thông kìa.” Sao trước kia hắn không để ý nhỉ? Hạt thông là đồ tốt, nhất là khi rang lên thì rất thơm.
Cây thông phía sau sườn núi nhà họ cũng có quả thông, nhưng bên trong lại ít hạt, đa số là rỗng ruột.
Còn quả thông rụng dưới đất thì lại có thể dùng nhóm lửa, trẻ con trong thôn thấy sẽ nhặt về nhà, ngẫu nhiên cũng phát hiện được vài hạt thông.
“Có hạt thông là tốt rồi, con cũng lên cây hái đi, ta và Lý thị ở dưới tách hạt thông, hôm nay chúng ta làm cái này, mang về rang lên, đến tết ăn vặt.” “Vâng~,” Bạch An Diễm đưa dao phay cho Lý thị, hắn cầm liềm, tìm một cây to khỏe rồi trèo lên.
Bạch Vân Khê trải túi mang theo xuống đất, nhặt thông lại một chỗ, Lý thị có nhiệm vụ bổ quả thông ra làm đôi, có hạt hay không nhìn là rõ.
Vào mùa này, nhiều lớp vảy của quả thông đều hơi hé mở ra, bổ xong, chỉ cần dùng gậy gỗ gõ là hạt thông ẩn bên trong sẽ rơi ra.
Mấy người phân công hợp tác, làm việc rất hăng say.
Lý thị nhìn lớp hạt thông rải trên túi, nhặt một hạt bỏ vào miệng nhai nhai, “Đến tết có đồ nhắm, món này còn thơm hơn cả lạc cả hạt dưa.” “Con nói đúng, hạt thông nhiều dầu, nhất là khi rang chín, ăn rất tốt cho cơ thể đấy.” (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận