Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 120: Nhặt trứng vịt (length: 3874)

Bạch Vân Khê cõng cái sọt vượt qua một khe núi, mới tới được bờ sông Thanh Thủy, thấy trong sông có một đàn vịt đang vẫy vùng. Nàng vừa tiến lại gần, đám vịt liền phành phạch cánh bay đi, vẩy lên một làn nước, tựa như mưa bụi, táp vào mặt nàng.
Bạch Vân Khê dùng khăn lau mặt, nhìn lũ vịt xám bay đi, tặc lưỡi khen ngợi.
Thì ra vịt hoang biết bay thật!
Nơi có vịt hoang thì chắc chắn có trứng vịt hoang. Dù không bắt được vịt, nàng vẫn có thể men theo bờ sông tìm lên, kiếm ổ vịt, xem có trứng nào nhặt được không.
Trong ký ức của nguyên chủ, người trong thôn thường nhặt được trứng vịt hoang, không có gì lạ, đã quá quen với chuyện này rồi.
Có người đi làm đồng về, cố ý đi dọc bờ sông một vòng, may mắn thì nhặt được vài quả trứng vịt tươi ngon về nhà cải thiện bữa ăn.
Bạch Vân Khê nhìn về phía thượng nguồn, hơi do dự một chút rồi cõng sọt đi lên.
Bây giờ là mùa vụ, mọi người đều bận thu hoạch, không có thời gian rảnh rỗi, nàng ngược lại có thể tới thử vận may.
Đi dọc bờ sông lên, đến một chỗ nước cạn, Bạch Vân Khê ngó trước nhìn sau không có ai, liền cởi giày tất, cõng sọt xuống nước.
Nước sông mát lạnh, chỉ tới mắt cá chân, nghe nói lũ vịt hay thích đẻ trứng ở những nơi cạn thế này.
Bạch Vân Khê khom người, thò tay xuống nước mò một hồi, quả nhiên sờ được một quả trứng vịt.
Đưa lên ánh nắng chiếu vào, lại lắc nhẹ, không thấy lòng đỏ tan, chứng tỏ là trứng mới đẻ còn tươi.
Trong lúc sờ trứng vịt, Bạch Vân Khê lại phát hiện ra ốc nữa.
Thật là của trời cho, người trong thôn không ăn thứ này, ngại mất công, thỉnh thoảng sờ được ít về cũng chỉ cho gà ăn.
Chỉ cần để ý, quả nhiên đâu đâu cũng có bất ngờ.
Chốc lát sau, lại sờ được quả trứng vịt thứ hai...
Sau khi lội hết chỗ nước cạn này, trong sọt của nàng đã thu hoạch được mười quả trứng vịt, hai ba cân ốc.
Ốc ở sông Thanh Thủy vốn rất sạch, mang về ngâm một ngày cho nhả hết bùn đất, rửa sạch, xào ớt thì ngon hết sảy.
Xào ốc thì không thể thiếu lá tía tô, thứ này mọc đầy ven sông, coi như có sẵn gia vị, chỉ việc hái một nắm mang về là dùng được.
Bạch Vân Khê xỏ giày tất, hái mớ lá tía tô non mượt, lá tía tô non như thế mà không ai ăn thật là đáng tiếc, vừa khéo trong nhà còn thịt nạc, về làm chút tương tía tô ăn cơm cũng không tệ.
Thu xếp xong xuôi, Bạch Vân Khê đi theo bờ sông Thanh Thủy về nhà, còn ở xa đã thấy cây cầu gỗ đầu thôn, một đám người đang túm tụm, ồn ào náo nhiệt.
Khi thấy Bạch Vân Đường trong đám đông, nàng theo bản năng dừng chân, không xông lên phía trước.
Đúng lúc này, Bạch Vân Đường bị một gã trung niên túm cổ áo, lớn tiếng ồn ào.
"Họ Bạch kia, ngươi sờ xem lương tâm ngươi, muội muội ta đã làm gì có lỗi với ngươi, tùy tiện bỏ người, vốn dĩ chỉ là mâu thuẫn giữa hai nhà, vài hôm đón về là được, mới mấy ngày, ngươi đã chán ghét ôm ấp với con quả phụ xóm bên, xem bọn ta như khỉ để đùa à?"
"Tôn Mạo, ta khuyên ngươi đừng có làm càn, thư hưu đã trao cho Tôn thị rồi, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, từ nay về sau nam lấy vợ nữ gả chồng, không liên can tới nhau, ngươi làm trò cười cái gì?"
Bạch Vân Đường hất tay Tôn Mạo ra, mặt không đổi sắc đáp lời, "Trước đây ngươi là cậu ta của ta, ta nhường ngươi, kính ngươi, nhưng hiện tại chúng ta chỉ là người quen biết xa lạ thôi, ngươi tốt nhất nên khách khí với ta, ở trong thôn chúng ta mà giở trò vô lại, ngươi cũng nên liệu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận