Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 169: Mắng lầm người (length: 3900)

Thuận theo chỉ dẫn, đi đến trước một cái lầu các, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cộc cộc cộc ~ "Ta ngược lại muốn xem xem, da mặt của ngươi rốt cuộc dày bao nhiêu? Ta hôm nay đã nói với ngươi rồi, cái nhà này có ta thì không có ngươi, chỉ cần Triệu Tam Nương còn ở đây một ngày, ngươi đừng hòng bước chân vào cái cửa này."
Theo một tiếng cót két vang lên, Triệu Tam Nương thấy Bạch Vân Khê đứng ngay trước cửa thì sắc mặt ngẩn ra, sau đó lại đỏ bừng lên, hai tay lau lên người rồi lại xoa xoa, mới kéo lấy tay Bạch Vân Khê, "Ôi chao, hóa ra là ân nhân tẩu tử, nhìn cái miệng của ta này, thật là có lỗi quá. Thực sự là tức quá hóa lú, không biết lựa lời, ngài đừng để bụng."
Khóe miệng Bạch Vân Khê hơi giật giật, "Không sao, là ta mạo muội, hôm nay đi tiệm thuốc đưa đồ thì Trình đại phu đưa cho ta một giỏ trứng gà, nói là của các ngươi gửi, ta thấy áy náy nên đến xem sao."
"Ân nhân không cần khách khí, là ta và đương gia cùng nhau mang đi, ngài cứu mạng Hổ Tử, chính là đại ân nhân của nhà ta, nhà cửa không có gì đáng giá, chỉ có chút trứng gà gọi là tấm lòng, mong ngài đừng chê."
Triệu Tam Nương mời Bạch Vân Khê vào cửa, lập tức chạy vào phòng gọi, "Đương gia, mau mau rót nước mời ân nhân uống trà."
Nhìn dáng vẻ tất tả vội vàng của Triệu Tam Nương, nói thật, Bạch Vân Khê khá thích kiểu tính cách này, làm việc nhanh nhẹn, thẳng thắn.
Trương Đại Cường chạy vội ra cửa, thấy Bạch Vân Khê thì ngơ ngác cười một tiếng, cúi người hành lễ, "Gặp qua ân nhân, mời vào nhà ngồi."
"Các ngươi đừng ân nhân ân nhân gọi ta, ta họ Bạch, so với hai vợ chồng các ngươi lớn hơn vài tuổi, nếu các ngươi không chê thì cứ gọi ta Bạch tẩu tử đi."
"Không dám, không dám, Bạch tẩu tử mời ngồi."
Hai người kích động đến luống cuống cả tay chân, vừa mời người vào nhà, thì nghe trong phòng có tiếng gọi, "Đại Cường, ai đến thế?"
"Nương, ân nhân đến, nàng đến thăm Hổ Tử đó." Trương Đại Cường đáp lại vào trong phòng, rồi áy náy nhìn Bạch Vân Khê, "Bạch tẩu tử đừng trách, nương ta đang bệnh, không tiện ra ngoài đón khách, xin ngài bỏ quá cho."
"Không sao, để lão thái thái nghỉ ngơi, ta vào thăm đứa nhỏ là được, đây là chút gạo kê ta mang cho Hổ Tử, nấu cháo ăn cũng tốt."
"Trời ơi, sao chúng ta dám nhận quà của Bạch tẩu tử, không được không được."
Thấy Bạch Vân Khê mở túi vải, Triệu Tam Nương liên tục xua tay, các nàng có dày da mặt thế nào cũng không dám nhận đồ của ân nhân a.
"Có gì mà không được, các ngươi cho trứng gà ta còn nhận rồi đây, đây là cho Hổ Tử bồi bổ sức khỏe."
Bạch Vân Khê đặt giỏ xuống, rồi đứng dậy chuẩn bị ra về, "Trong nhà còn người bệnh, ta cũng nên về nhà, không ngồi lại nữa, lần sau có dịp lại ghé thăm."
Hai vợ chồng thấy Bạch Vân Khê xuất hiện, còn đang luống cuống không biết làm thế nào để tiếp đãi, lại nghe người ta đã muốn về, liền sốt sắng cả lên.
"Bạch tẩu tử, vừa đến đã muốn đi, ít ra ngài cũng phải ngồi chơi một chút chứ, hôm nay ở lại ăn cơm đi, ăn xong ta sẽ kêu Đại Cường đưa ngài về, có được không?"
"Không cần làm phiền đâu, nhà ta cũng không xa, khách khí làm gì." Bạch Vân Khê buồn cười vỗ nhẹ vào tay nàng, "Lo mà chăm sóc đứa nhỏ cho tốt mới quan trọng, nếu hôm nào ta xuống trấn, ta lại đến thăm."
Chỉ qua cách hành xử của hai vợ chồng này, cũng có thể thấy đây là người tốt, nếu ở trấn trên quen được nhiều người, sau này chắc sẽ tiện lợi hơn chút.
Dù hai người có giữ thế nào, Bạch Vân Khê vẫn nhất quyết ra về, hai người chỉ còn cách tiễn nàng đến đầu ngõ, lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng người đi khuất.
Thấy người đã đi xa, Triệu Tam Nương mới trừng mắt nhìn Trương Đại Cường, "Nhìn kìa, một người không quen biết cũng có thể cứu được Hổ Tử, còn đến tận nhà thăm nom, so với mấy cái đứa vô tích sự nhà ngươi, không biết hơn bao nhiêu lần."
- Tháng sau gặp lại ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận