Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 283: Lấn yếu sợ mạnh (length: 3904)

Bạch An Diễm cùng tiểu tứ liên tiếp trèo bốn cây, gom được một đống lớn, mấy người ngồi dưới gốc cây, cùng nhau tách hạt thông.
Tách xong, hai người tiếp tục leo cây hái, bận rộn đến khi mặt trời xế chiều, mới thu được một bao hạt thông, Bạch Vân Khê nhìn qua, áng chừng bốn năm mươi cân.
Lý thị cột chặt miệng bao, phấn khích vỗ vỗ, chừng này mang về nhà rang, đủ ăn một thời gian dài.
"Nương, ngày mai chúng ta còn đến hái nữa không? Con thấy vẫn còn nhiều cây chưa hái, đủ chúng ta bận ba bốn ngày đấy."
Nghe Lý thị hỏi, Bạch Vân Khê nhìn những cánh rừng thông trước mắt, "Ăn chút hạt thông vừa phải cũng tốt cho cơ thể, bổ sung năng lượng, làm đẹp da dưỡng nhan, hái nhiều một ít về cũng được."
Thấy trời không còn sớm, mấy người thu dọn một chút, hạt thông có Bạch An Diễm cõng, những người còn lại mỗi người vác một sọt quả thông, chỉnh tề xuống núi về nhà.
Vừa rẽ đến con đường nhỏ bên bờ sông Thanh Thủy, liền gặp Hoa thẩm, "Ôi chao, các người đi núi nhặt quả thông à? Cũng hay đấy, cái này về nhóm lửa thì tốt quá."
"Đúng vậy, con thấy trong rừng quả thông rụng không ít, nhặt chút về làm củi, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi."
Bạch Vân Khê nhìn bà chọn sọt phân, "Thẩm tử xuống ruộng hả?"
"Ừ, tranh thủ lúc rảnh, đưa chút phân ra ruộng."
Hoa thẩm nhìn mấy người, cười ha hả nói một câu, "Thôi, cái người toàn mùi phân đây đi trước một bước, các người cứ từ từ."
Nhìn Hoa thẩm đi xa, Bạch Vân Khê không nhịn được cảm thán một tiếng, "Hoa thẩm tử các ngươi thật là siêng năng, giữa mùa đông nhà nhà đều ở nhà tránh rét, dù không phải ở trong nhà thì cũng tìm chỗ ấm nói chuyện phiếm. Vậy mà Hoa thẩm ngươi, không sợ khổ không sợ mệt vẫn vác phân bón ra đồng."
"Nương nói đúng, cho dù Hoa thẩm chịu khó, cũng không ngăn được Hoa nãi nãi ngày ngày ở nhà chỉ chó mắng mèo."
Lý thị bĩu môi, bất bình thay Hoa thẩm, "Mấu chốt là Hoa đại thúc lại hiếu thuận, một lòng nghe lời Hoa nãi nãi, biết rõ Hoa thẩm chịu ấm ức, cũng không giúp nói một câu. Cũng chỉ vì thế mà Hoa nãi nãi mới hễ một tý là lại bắt Hoa thẩm ra mắng."
"Đều là làm dâu, Hoa nãi nãi có dám mắng tiểu Hoa thẩm đâu, chỉ cần Hoa nãi nãi vừa mở miệng, tiểu Hoa thẩm liền vặn tai Hoa tiểu thúc, vừa vặn vừa kêu oai oái, Hoa nãi nãi đau lòng con trai, cũng không dám làm ầm lên."
"Nhị tẩu nói không sai, ta cũng thấy mấy lần, tiểu Hoa thẩm nhéo tai ra tay hung dữ lắm, có lần còn chút nữa xé rách tai hoa tiểu thúc, chảy cả máu, hoa tiểu thúc đau quá bèn chạy đến làm nũng với Hoa nãi nãi. Từ đó về sau, Hoa nãi nãi không dám tìm tiểu Hoa thẩm gây sự nữa."
Nghe lời hai người hả hê, Bạch Vân Khê câm nín, đây gọi là cái gì, điển hình bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Chị em dâu hai ngày sớm chiều chung sống, Hoa thẩm sao không học được một hai chiêu từ em dâu?
Dù sao đi nữa, nhà có bà già không bớt lo, cuộc sống đúng là bực mình thật.
Mấy người còn chưa về đến cửa nhà, từ xa đã thấy Dương thị đi đi lại lại trước cửa.
Tiểu ngũ thấy Dương thị, mắt lóe lên, ghé vào tai Bạch Vân Khê, "Nương, lại đến gây chuyện đấy."
Bạch Vân Khê cũng nhìn thấy Dương thị lảng vảng trước cổng, khóe miệng giật giật, thật hết nói nổi, lẽ nào các nàng không thể đoán sai một lần hay sao?
Những người này khiến nàng biết phải nói gì cho phải? Trước một khắc còn hận ngươi nghiến răng nghiến lợi, sau một khắc đã có thể mặt dày mày dạn đến cửa.
Rốt cuộc là không cần mặt mũi hay là tính cách quá mức lạc quan?
Dù sao nàng là không làm được như vậy.
Dương thị thấy Bạch Vân Khê cả nhà trở về, vội vàng bước lên đón, cười ha hả chào hỏi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận