Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 308: Lại là cái mẫn cảm tính tình (length: 3888)

Thấy con gái vừa khóc vừa cười, vẻ mặt khó coi, Bạch Vân Khê đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ giọng an ủi, "Cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, trời muốn rèn luyện cái gì thì mình không tránh được. Trước đây, ta dồn hết tâm trí vào các con trai, một lòng mong chúng đỗ đạt làm quan, giống cha con được người kính trọng, nở mày nở mặt gia đình. Để sau này dù con có gả đi đâu, cũng không ai dám bắt nạt con."
"Nhưng tạo hóa trêu ngươi, nhà mình gặp biến cố, một chốc rơi xuống vũng bùn, ta cũng thấy rõ được nhiều chuyện. Chúng ta đều là người chịu khổ, nhưng sống thì phải cắn răng nhìn về phía trước, đừng ngoảnh lại, ngày tháng sẽ tốt lên thôi."
"Nhà ta như thế, con cũng vậy, người xưa vẫn nói, sống ở đời phải nếm đủ ngọt bùi cay đắng, trải qua ngũ vị tạp trần, nhắm mắt cái là hết một đời. Chỉ cần trong lòng luôn hướng về phía mặt trời, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi con."
Bạch Vân Khê trong lòng lại thầm nhủ về nguyên chủ một phen, chính mình gây nghiệp để nàng ta phải đến gánh, cơ hội từ chối cũng không có.
Là một người phụ nữ độc thân, nàng chỉ biết bù đắp cho con gái chút tình mẫu tử, và tiếp tục rót canh gà cho nàng.
Nghe giọng mẹ, Bạch An Tĩnh nghĩ đến những biến cố gần nửa năm qua, mím môi, cụp mắt.
"Cha mất, nhà mất trụ cột, người bị đả kích nhất hẳn là mẹ."
Nghe tiếng lòng của con gái, Bạch Vân Khê hơi nhướng mày, không ngờ, cô con gái này lại hiền lành như vậy, mình như thế này mà vẫn còn nghĩ cho người khác.
Nguyên chủ đối xử với cô con gái duy nhất lãnh đạm như thế, cũng không biết ở dưới suối vàng có biết đuối lý hay không?
"Trễ rồi, ngủ đi. Ngủ ngon giấc thì cơ thể mới nhanh hồi phục." Bạch Vân Khê nằm ngửa, nhìn lên trần, nhắm mắt lại.
Bạch An Tĩnh nhìn gương mặt bình tĩnh của mẹ, chớp mắt, một giọt nước mắt không rơi vào tóc mai.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Vân Khê mở mắt ra, định duỗi người thì cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, làm nàng giật mình, "Sớm nha, Tiểu Tĩnh."
Nghe mẹ chào, Bạch An Tĩnh ngẩn người, "... Mẹ cũng sớm."
"Trước đây mẹ gọi mình thế nào nhỉ? Trong ký ức đã mờ mịt lắm rồi."
Nghe tiếng lòng của nàng, Bạch Vân Khê không để ý, trực tiếp đứng dậy mặc áo, thấy nàng cũng cố ngồi dậy, nàng liền đè người xuống.
"Con không cần dậy, cứ nằm nghỉ ngơi thôi."
"... Con thấy đã khỏe nhiều rồi."
Bạch An Tĩnh ngơ ngác nằm trên giường, đáy mắt giấu sự bất an, mình đã là con gái gả đi, nếu cứ ỷ lại vào giường như thế, có khi nào bị các chị dâu ghét bỏ không?
Thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng, Bạch Vân Khê có chút câm nín, sao mà nhạy cảm quá vậy, còn nghiêm trọng hơn cả Đỗ thị ngày trước.
"Con giờ đang là người bệnh, cần phải dưỡng sức cho tốt, hai chị dâu con đều là người hiểu chuyện, sẽ không vì chuyện này mà khó dễ con. Con đừng nghĩ nhiều, dưỡng khỏe người mới là điều quan trọng."
Bọn trẻ thời này khác xa so với thời đại của nàng, con gái gả đi đừng nói về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh, ngay cả ở cữ tại nhà mẹ cũng bị dị nghị.
Nhưng ở nước Tống thời này, con gái gả đi là theo chồng, mang họ chồng coi như bán mình cho nhà chồng, trừ dịp lễ Tết ra, gần như không được về nhà mẹ.
Bên này Bạch Vân Khê vừa mới tỉnh, Đỗ thị đã bưng chậu nước đi vào.
"Tam muội cũng tỉnh rồi à? Ta nghe động tĩnh, tưởng mẹ dậy. Hôm nay trời quang, tuyết tan bớt rồi nhưng vẫn còn lạnh lắm, ta mang nước nóng vào cho mọi người rửa mặt."
Nói rồi, Đỗ thị quay người đi ra, một lát sau lại bưng tới nửa chậu nước nóng, bên trong có cả một chiếc khăn mặt đã nhúng ướt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận