Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 85: Đi trấn thượng bán cá (length: 3765)

Nhìn da mặt này, dày như tường thành ở chỗ ngoặt, đánh không thủng.
Như vậy vừa kêu lên, thật sự lại dẫn tới mấy người, các nàng xem cá trong thùng, gật gật đầu.
"Đúng là tươi sống, cá nhà các ngươi có khổ không?"
Một bà lão gánh cái giỏ, bên trong đựng một miếng đậu phụ với mấy cây rau cần.
Bạch Vân Khê nhìn nàng, cười tươi mở miệng, "Không khổ đâu, mua cá nhà ta, ta dạy cho các ngươi cách sơ chế, một chút cũng không tanh không khổ, dùng mỡ heo và đậu phụ hầm chung, ngon lắm đó."
Thấy mấy người vây quanh lại, Bạch Vân Khê cười ha hả kể cho mọi người cách chế biến các loại cá.
"Cá trích nấu canh bổ dưỡng, cá chép kho thịt vị ngon, cá trắm cỏ chiên giòn cũng rất đặc sắc, đều ngon vô cùng."
"Thật sao? Vậy cô giúp ta làm sạch một con đi, vừa vặn về nhà hầm đậu phụ." Bà lão chỉ vào một con cá, nhờ người vớt lên cho bà.
"Dạ ~,"
Bạch An Nghị cầm túi lưới, vớt cá lên, cho bà lão xem, rồi mới đập cá xuống đất, đặt lên bàn cân.
"Bà có mắt nhìn đó, vừa tròn một cân, bà xem này."
Bà lão nhìn cân, Bạch Vân Khê mang cá tới bên cạnh, may mà mang theo một cái chậu.
Nàng cạo vảy cá, làm sạch nội tạng, bỏ mang cá, lại khía hai đường dọc sống lưng, rút hai sợi gân trắng ra.
"Xong rồi, sau này đều làm như vậy, đảm bảo cá không tanh không khổ."
Bà lão nhìn động tác lưu loát của nàng, gật đầu, "Mấy người các ngươi cũng thật thà đấy, bán cá mà còn chỉ người ta làm sạch."
"Mọi người ăn cá đều muốn tươi ngon, nếu như vì không biết sơ chế mà ảnh hưởng cảm giác, cá của ta cũng bán không ngon được?"
Nhà giàu ăn cá chỉ ăn phần thịt béo nhất, đương nhiên không thấy tanh khổ. Người nhà nông ăn cá, nhiều khi không nỡ bỏ, mới làm mất ngon.
Bà lão đưa tiền, xách cá đi.
Có bà lão mở hàng, những người còn lại cũng tiện mua mấy con, đều nhờ Bạch Vân Khê sơ chế rồi mới mang đi.
Bà bán đồ ăn bên cạnh nhìn mẹ con họ, thở dài, "Mấy người các ngươi biết làm ăn đấy, mai phải đến sớm mới được."
Bạch Vân Khê gật đầu, "Bác nói đúng, là do chúng con không chu toàn."
Đáng lẽ nàng phải đi câu cá vào buổi chiều, sáng sớm hôm sau đem ra chợ bán, mới vừa kịp lúc phiên chợ đông người.
Bạch An Nghị nhìn phiên chợ đã vãn, "Nương, con quen một tiểu nhị ở tiệm cơm, giờ đang là giờ ăn, chúng ta qua đó hỏi thử, xem họ có mua cá không."
"Được, chúng ta đi hỏi xem, quay lại đưa cho nó hai văn tiền gọi là tiền cảm ơn."
Hai người dọn dẹp một chút, kéo xe đi, vòng qua bảy lần rẽ tám lần đến cửa sau một quán ăn, Bạch Vân Khê trông xe, bảo Tiểu Tứ đi gọi người.
Chừng một khắc sau, cửa sau mở, Bạch An Nghị chạy đến trước, "Nương, đây là Đỗ quản sự của quán ăn, bảo là đến xem cá của chúng ta."
"Làm phiền Đỗ quản sự mất công đi một chuyến, cá của chúng con đều là sáng nay câu được, tươi rói."
Đỗ quản sự liếc nhìn Bạch Vân Khê, gật gật đầu, dùng cái sọt vớt cá lên xem thử, quả thực con nào cũng sống.
"Cá của quán chúng ta đều có người giao tận nơi rồi, ta cũng bị Thuận Tử năn nỉ, mới qua đây xem thử, cá thì đúng là tươi, các ngươi định bán kiểu gì?"
Bạch Vân Khê nghe giọng điệu của Đỗ quản sự, cũng không để bụng, "Báo với Đỗ quản sự, hôm nay chúng con đến muộn, vừa bán được mấy con thì chợ đã tan, ở chợ giá tám đồng một cân, Đỗ quản sự bận rộn, ta cũng không nói nhiều, bảy đồng một cân là được."
Người này vừa nhìn là biết phụ trách mua hàng, về giá cả chắc chắn còn rõ hơn nàng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận