Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 560: Liền sợ khó lòng phòng bị (length: 3828)

Cũng không biết thằng nhóc này làm cái gì, mà mẹ lại phải nghiêm túc giảng đạo lý lớn với nó như vậy? Thấy mặt thằng út đen sì một đống, thằng tư tò mò không chịu được, lén lút tiến đến cạnh nó, dùng cùi chỏ huých nó một cái, nháy mắt mấy cái.
Bị mẹ nói nhiều như vậy, ngươi không phải thật sự có hứng thú với con bé Hạnh Nhi kia đấy chứ?
Tiếp xúc ánh mắt của thằng tư, thằng út mím khóe miệng, liếc hắn một cái, mặc kệ ngươi.
Chẳng những không giải thích nghi hoặc cho hắn, còn làm mặt đóng sầm lại, thế này là triệt để treo tò mò của thằng tư lên rồi.
Ha, thằng nhóc này, ăn thuốc nổ à?
"Mẹ, mẹ xem thằng út kìa, lại dở chứng rồi, mẹ phải quản lý nó cho tốt, con dù gì cũng là anh tư của nó, có ai đối xử với anh trai như thế không?"
Thấy thằng tư dáng vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Bạch Vân Khê không khách khí liếc hắn một cái, "Ngươi yên tĩnh chút, cẩn thận làm nó nổi cáu." Nên nói đã nói rồi, còn lại là tự nó phải nghĩ thông.
"Mẹ, con cũng đâu dám chọc nó, vừa đến đã thấy mọi người trận chiến lớn như vậy, con chỉ tò mò thôi mà." Thằng tư nhìn cửa phòng đang đóng chặt, lầm bầm đi đến cạnh Bạch Vân Khê, nghiêng đầu, nhe răng cười một tiếng, "Có phải trong thôn có cô nương nào đưa khăn tay cho thằng út không?"
"Mẹ mệt rồi, muốn đi nằm một lát, đi hỏi người khác mà nghe ngóng." Bạch Vân Khê thuận tay xoa đầu hắn, quay người về nhà, một hơi nói nhiều như vậy, cảm thấy mệt, thấy khó chịu.
Nhìn bóng lưng mẹ trở về phòng, thằng tư vuốt cằm, không chút nghĩ ngợi đã lẻn đến bên cạnh Bạch An Tĩnh, "Chị ba, em giúp chị cuốn chỉ, chị kể cho em nghe xem, thằng út gặp phải chuyện gì thế?"
Mặt nó đen như đít nồi, nếu chỉ là cô nương đưa khăn tay, chắc sẽ không nóng giận như vậy.
Bạch An Tĩnh thấy dáng vẻ lấy lòng của thằng tư, đưa tay vuốt đầu hắn, lườm hắn một cái, đem chuyện mẹ lo lắng kể cho hắn một lượt, sau đó không nhịn được lắc đầu.
"Mẹ thực sự phản cảm với người nhà nhị nãi nãi, đặc biệt là mẹ con Hạnh Nhi, mẹ không muốn thằng út dây vào bọn họ chút nào. Thật ra chị thấy mẹ lo lắng cũng có lý, thằng út học hành tốt, sau này nhất định sẽ gặp được một nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa để cùng chung sống cả đời, chứ không phải mắc kẹt ở cái thôn núi nhỏ bé này."
Bị Bạch An Tĩnh kể từ đầu đến cuối một lượt, thằng tư rốt cuộc hiểu rõ đầu đuôi, "Chị ba yên tâm, chuyện của thằng út giao cho em, em đảm bảo không ai mơ tưởng tới gần nó được."
Hắn tuy hơi lêu lổng, nhưng biết nặng nhẹ, thằng út có thể làm rạng danh tổ tông, cho dù không làm quan, cũng có thể thừa kế di chí của cha, đây cũng là điều hắn để ý.
Chuyện cha bị người ta tức chết, hắn chưa bao giờ quên, mối thù này, nhất định hắn sẽ báo.
Hai chị em nói nhỏ như thế nào, Bạch Vân Khê không để ý, nàng ngả người trên chiếc giường la hán, nhắm mắt chợp mắt, Văn U rót cho nàng cốc nước, "Chuyện đã nói ra rồi, Bạch di còn lo lắng gì?"
"Chuyện khác ta không lo, ta chỉ sợ mẹ con Trần Kiều giở thủ đoạn hạ lưu, khó lòng phòng bị."
Nàng đã tận mắt chứng kiến nàng ta cùng tên lưu manh Bạch Vân Đường cùng nhau như thế nào, tận tai nghe được, thật khó chịu.
Phần lớn nữ tử thời này đều rụt rè kín đáo, tuân theo cũng là hôn nhân mù câm, giống như Trần Kiều dám mạnh bạo cùng người khác làm chuyện bậy bạ ở ngoài đồng, đã không phải là nữ tử bình thường rồi.
Con gái của nàng ta, cho dù tốt đến đâu, nàng cũng không dám cho con cái nhà mình trêu vào.
Nói trắng ra, cho dù không có ân oán với nhà nhị bá, nàng cũng không ưa Trần Kiều, càng chướng mắt tác phong của nàng ta.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận