Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 280: Nàng làm không được thiện nhân (length: 3965)

"Chỉ cần là mẹ làm, con trai đều thích." Bạch An Bang nhìn cái giỏ, ôn hòa cười một tiếng, dỗ mẹ vui vẻ là được.
"Con trai của ta vẫn là tốt nhất, được, lát ăn canh trứng, mẹ cho con nhiều thêm một thìa mỡ heo, đảm bảo thơm nức."
Ngàn tốt vạn tốt, vẫn là con trai tốt nhất, con trai mang dòng máu của nàng, gần gũi với nàng nhất, cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Nhà đại bá xảy ra chuyện, Bạch Vân Khê không biết rõ tình hình, tiễn Tống Vương thị xong, Bạch Vân Khê liền nhàn nhã ngồi dưới mái hiên, nheo mắt nhìn mấy đóa mây trắng trên bầu trời, bất giác nhếch miệng.
Tuy vừa rồi nàng không thấy Bạch Vân Tùng xuất hiện trước cửa nhà mình, nhưng theo trực giác, nàng cảm thấy người kia ở gần nhà nàng.
Chính vì thế, khi nói chuyện với Tống Vương thị, nàng cố ý lên giọng, thể hiện sự bất mãn của mình.
Nàng phải cho Bạch Vân Tùng biết, mình đã sớm có đầy bụng oán hận với hắn.
Người đó coi trọng mặt mũi nhất, nghe những lời ghét bỏ hắn, trong lòng dù bị đè nén thế nào cũng không đến trước mặt nàng chất vấn.
Hơn nữa, ai bảo hắn luôn giả danh trang hảo hán, lần nào cũng khiến nàng chịu ấm ức, với người như vậy không cần phải nể mặt.
Lý thị ra ngoài đi dạo một vòng, vẫn bĩu môi trở về, khiến Bạch Vân Khê bật cười.
Không cần hỏi, nàng cũng có thể đoán được những người trong thôn nói về nàng như thế nào, đơn giản là nói nàng lòng dạ đen tối, nói nàng không để ý thể diện, nhưng thì sao, chỉ cần không ai náo đến trước mặt nàng, không cản trở các nàng vào núi tìm đồ, tùy ý.
Miệng mọc trên người người khác, nàng thật không quản được.
Dù vậy, nàng cũng không vì cái sĩ diện mà làm bản thân khó chịu, càng không vì mấy người không liên quan mà chịu ấm ức cùng người nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Bạch Vân Khê thức dậy, lại cảm thấy trời lạnh hơn, dùng xong bữa sáng, Bạch An Diễm đã chuẩn bị xong dụng cụ, mấy người nghênh ngang ra cửa, men theo sông Thanh Thủy vào núi.
Cả nhà họ chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau đã bị người trong thôn thấy, nhưng mọi người chỉ dám đứng tại chỗ hùng hùng hổ hổ, tức đến dậm chân cũng không ai đuổi theo.
Đương nhiên, sau khi các nàng đi xa, không thiếu được lại bị người ta nói những lời khó nghe.
Sau lưng tùy bọn họ nói thế nào, chỉ cần không ai gây bực bội cho nàng, Bạch Vân Khê đều không để ý.
Những người trong thôn này không đáng để nàng nỗ lực tốt bụng, có lão cử nhân làm ví dụ, hai chữ người tốt một đời cũng không liên quan đến nàng.
Người trong thôn ngày đêm ở chung còn không bằng người ngoài, nghĩ chuyện nàng cứu Tiểu Hổ Tử ở trấn, cha mẹ người ta cảm tạ từ tận đáy lòng, hệ thống còn thưởng 10 tích phân đó.
Nhưng ở trong thôn, chưa từng có ai cảm niệm nỗ lực của nhà họ Bạch, cảm kích những việc thiện mà các nàng làm cho thôn, chuyện lão cử nhân làm dường như đều bị bọn họ cố tình quên đi, không một ai nhắc đến.
Hễ liên quan đến nhà các nàng, đều là oán trách cùng nguyền rủa vì không chiếm được lợi.
Thật là thất vọng đau khổ, nàng mà làm thánh mẫu, thì chỉ có bị bắt nạt.
Trên đường vào núi, Lý thị nhìn ngọn núi cao lớn trước mặt, trực tiếp đề nghị, "Nương, hay là con vẫn đi theo khe núi tới chỗ lần trước đào củ sắn xem sao? Biết đâu vẫn còn sót củ sắn chưa đào hết. Tiện thể xem quanh có đồ gì khác mang về không."
Nghe Lý thị đề nghị, Bạch Vân Khê lắc đầu, "Chúng ta có thể đi ngang qua, nhưng củ sắn đó thì đừng đào nữa, để lại ít cho nó tiếp tục lớn, biết đâu sang năm lại bội thu một lần."
Tiếc rằng, không ai để ý, khi vừa đến nơi liền phát hiện hai bóng người đang loay hoay ở khe núi đó.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận