Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 419: Nhất trí đối ngoại (length: 3921)

"… Nếu chúng ta ra tay giúp, sau này không ai giúp chúng ta thì làm sao?" Bạch An Diễm mím môi, không chút do dự lên tiếng.
Thấy trong mắt lão nhị có vẻ hoang mang, Bạch Vân Khê khoát tay, "Chuyện sau này ta không đoán được, nhưng ta phải bày tỏ thái độ trước, chứng minh nhà ta không phải dạng 'xe bị tuột xích' vào lúc then chốt. Nếu nhà ta gặp chuyện mà không ai giúp, ta sẽ đòi lại hết những gì đã cho trước kia."
Khóe môi Bạch Vân Khê cong lên, nàng không phải người lương thiện, dù phải đối đầu với cả thôn, nàng cũng phải 'một thù trả một thù'.
Nhìn ánh mắt của nương, lòng Bạch An Diễm run lên, vừa rồi hình như hắn thấy trong mắt nương có băng vụn, lạnh đến thấu xương.
Sợ quá, hắn vội lao ra cửa, đi giúp thôn tăng thêm thanh thế.
Tiểu tứ thấy nhị ca chạy bán sống bán chết thì cười trên nỗi đau của người khác, "Nương, con cũng đi xem sao."
"Con? Thôi đi, trẻ ranh, xía vào làm gì?"
Bạch Vân Khê liếc hắn, thằng nhóc mười bốn tuổi, trong mắt đám lưu dân chẳng có chút uy hiếp nào, đi cũng vô ích.
"Nương, con mười bốn tuổi rồi, là đàn ông con trai."
Tiểu tứ không phục giơ cánh tay lên, khoe khoang sức lực của mình, nhưng dù có khoe thế nào thì trong mắt Bạch Vân Khê, hắn vẫn là một thằng nhóc con mười bốn tuổi.
Ở thời đại này, con trai mười hai tuổi đã xem là người lớn.
"Đừng gây thêm phiền, nếu rảnh quá thì đi làm nốt chỗ đất còn lại, gieo rau vào."
Tiểu tứ một mặt phản đối, đúng lúc hắn chuẩn bị nói thêm gì thì Nhuyễn Nhuyễn hồng hộc chạy tới, mắt hắn sáng rực lên ngay, "Nương, con dắt Nhuyễn Nhuyễn đi. Xem, Nhuyễn Nhuyễn nhà ta cao to uy mãnh cỡ nào, mang nó đi chắc chắn dọa lũ lưu dân tè ra quần."
Bạch Vân Khê ngẩn người, nhìn đôi mắt to tròn như chuông đồng của cẩu tử, đôi tai dựng đứng, cái miệng rộng ngoác ra, để lộ hàm răng sắc nhọn, trông đúng là có vẻ hung dữ.
"Đi xem cũng được, nếu có xung đột, con phải lui về ngay, trẻ con không hợp đánh nhau."
"Vâng, con nhất định không động tay." Được đồng ý, tiểu tứ xoa đầu chó, "Nhuyễn Nhuyễn, đi, đi xem náo nhiệt thôi."
Nhìn một người một chó lao ra, Bạch Vân Khê cũng đi ra cửa, nhìn đám người đang vây lại ở đằng xa, ồn ào.
Chuyện này nàng không định xông lên phía trước xem.
Vừa định đóng cửa đi vào thì thấy đường ca đỡ đại bá hối hả chạy đến, sau lưng họ là một đám thanh niên trai tráng, ai nấy tay cầm vũ khí.
"Vân Khê à, loạn như vậy mà cháu còn đứng ở cửa làm gì, mau vào trong sân đợi, việc thương lượng với lũ lưu dân là chuyện của các ông."
"Đường muội, mau vào đi, lúc này các cô các dì không được gây thêm phiền."
Bạch Vân Tùng liếc nàng một cái, nghiêm nghị nói.
"Mau vào, đừng có chần chừ." Nghe giọng con trai, lão tộc trưởng liếc hắn rồi vội vàng thúc giục.
Nhìn hai cha con vội vã đi ngang qua, Bạch Vân Khê nhướn mày, Bạch Vân Tùng này thật chẳng đáng yêu gì, dù không có ác ý, nhưng nghe lời hắn làm người khác không thoải mái.
Vốn dĩ nàng cũng không muốn hóng hớt, lưu dân cướp lương thực, không phải nói vài câu đạo lý là giải quyết được, muốn giành lại thì phải dựa vào vũ lực.
Đương nhiên, người trong thôn chẳng có chút võ lực nào, đánh nhau toàn nhờ hung hăng, ngươi đấm ta một quyền, ta đá ngươi một cú, rồi ôm nhau ngã nhào, cuối cùng thì cào cấu, cắn xé.
Lúc này, hai bên đang trợn mắt trừng nhau, chẳng ai chịu nhường ai, "Bọn trộm cắp các ngươi, dám trộm cướp giữa ban ngày, ta sẽ báo quan bắt hết các ngươi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận