Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 27: Lương thực thấy đáy (length: 3723)

Mấy cái tiện nghi con trai nghĩ thế nào, không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng.
"Nãi nãi, Nha Nha giúp người."
"Ngoan ngoãn, lên giường ngồi chơi, đợi lớn lên rồi hãy giúp nãi nãi làm việc."
Bạch Vân Khê xoa đầu Nha Nha, vừa ngầm chấp nhận cái xưng hô nãi nãi này, vừa cười với Nha Nha càng thêm hiền từ.
Quay đầu bảo Đỗ thị đến trong tộc hỏi thăm, nhà ai đang ấp trứng gà, xin mấy con về nuôi, để đẻ trứng cho Nha Nha bồi bổ.
Ngày đầu tiên ngủ trong túp lều, Bạch Vân Khê tưởng mình sẽ mất ngủ, ai ngờ lại ngủ một mạch tới sáng.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Đỗ thị đã dậy chuẩn bị cơm.
Bạch Vân Khê ngồi dậy, sờ đầu, cảm giác choáng váng đã hết, nàng phải đa tạ Dương đại phu đã tặng thảo dược.
Mở mắt ra việc đầu tiên là ký điểm danh, tổng điểm mới có bốn, các vật phẩm trong cửa hàng vẫn xám xịt.
Ngoài điểm danh, mấy điểm cải tạo lũ con trai phá gia không kiếm được cái nào.
Rửa mặt xong, nhìn Đỗ thị bận rộn trong bếp, Bạch Vân Khê đi thẳng tới, "Đỗ thị, cứ dùng hết số lương thực, giờ làm toàn việc nặng, không ăn no không được, buổi tối An Sâm sẽ kiếm thóc gạo về, đủ ăn tiếp là được."
"Nương, con đã chuẩn bị rồi, cũng làm xong lương khô cho quan nhân rồi ạ." Dù sao cũng là chồng mình, bị thương thì người vất vả vẫn là nàng thôi.
Từ ngày lão cử nhân qua đời, cả nhà khó được ăn cơm khô.
Hai chậu mỡ heo hầm cải trắng, một nồi cơm, ăn sạch sành sanh, đến nước canh cũng chẳng còn.
Bạch An Sâm tuy không muốn, nhưng bị lão nương giục giã, Bạch An Nghị giám sát, đành phải dậy đi bến tàu.
Nhìn anh cả và anh tư cõng lương khô đi, Bạch Vân Khê vẫy tay với con trai thứ hai, "Được rồi, các con cũng chuẩn bị nông cụ, đến đám ruộng dốc phía sau núi mà khai hoang, tất cả cùng làm, sang năm có bao nhiêu đồ ăn là xem mở được bao nhiêu đất hoang đấy."
"Nương, người yên tâm, chúng con sẽ cố gắng."
Bạch An Diễm chỉ huy vợ, gánh cuốc với xẻng, còn có đồ đào rễ cây, lão ngũ Bạch An Thịnh thì xách nước, ba người cùng nhau đi về phía sau núi.
Đỗ thị xoa tay, vẻ mặt khó xử nhìn Bạch Vân Khê, "Nương, trong nhà hết lương thực, bữa trưa của nhị đệ làm sao bây giờ?"
"Việc này để ta nghĩ cách, con đến nhà tam nãi nãi xem, nhà bà ấy có gà mái nào đang ấp không? Xin năm con gà con về nuôi, đợi đẻ trứng thì đổi muối ăn, nhớ là gọi người ở ngoài cửa, đừng vào nhà."
Đang để tang không tiện vào nhà người khác, tuy không hẳn là quy củ nhưng nhiều người kiêng kị điều này.
Tam nãi nãi là cô ruột của nàng, từ khi ông già ốm đến lúc mất, cả nhà tam nãi nãi không ít lần lo lắng cho bọn họ, cũng là người thân thiện nhất với họ trong tộc.
Người nhà họ Bạch, phần lớn có quan hệ thân thích, không quá năm đời.
"Vâng, con biết rồi nương, con đi hỏi ngay."
Đỗ thị cởi tạp dề, vào nhà thay bộ đồ màu tối, xách giỏ trúc đi vào thôn.
"Nãi nãi, chúng ta làm gì ạ?" Nha Nha đứng bên cạnh Bạch Vân Khê, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nha Nha đi với nãi nãi lên núi hái rau dại, nếu không thì bữa trưa đói bụng mất."
Bạch Vân Khê véo mũi nhỏ của Nha Nha, tìm cái giỏ, cầm liềm với một cái xẻng nhỏ, một bó dây thừng, dắt cháu gái đi về phía sau núi.
Từ khi làm vợ cử nhân, trừ lúc lên trấn huyện mua đồ, nàng chưa từng xuống ruộng hay lên núi, trên bàn cơm nhà cũng ít thấy bóng dáng rau dại.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận