Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 905: Tông tộc tác dụng (length: 7817)

Năm ngoái, hắn ra vào cổng thành không biết bao nhiêu lần, cũng có qua lại với Vệ Đình, hai người từng uống vài chén rượu, sớm đã quen thân, biết người này dùng đao rất giỏi, nhân dịp tiệc tất niên liền mời đến nhà làm khách.
Vệ Đình cùng tiểu tứ vừa đến sân, thở hắt ra, đưa tay vỗ vai tiểu tứ: “Đủ huynh đệ, sau này có việc cần đến huynh đệ, cứ việc mở miệng.”
Hắn chỉ là một lính canh cổng nhỏ bé, đứng trước hai vị đại lão thì quá câu nệ.
“Người nhà cả, không cần khách sáo. Ngũ đệ ta trời sinh ít nói, còn Ngô thông phán thân là võ tướng, tự có khí thế. Thực ra ta ở trước mặt họ cũng không được tự nhiên lắm.”
Tiểu tứ cười hề hề, gọi Tào Kiện đến: “Đây là Tào Kiện, dùng liễu diệp loan đao rất giỏi, các ngươi có thể giao lưu kỹ nghệ.”
Vệ Đình nhìn khí thế Tào Kiện, liếc mắt một cái liền biết, người này thuộc dân giang hồ, liền chắp tay ôm quyền: “Tào huynh, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Vệ đại nhân khách khí.”
Tào Kiện đáp lễ, đi qua một phen tiếp xúc với tiểu tứ, cũng không biết có phải bị thái độ lạc quan của hắn ảnh hưởng, hay do lòng dạ mình rộng rãi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng được một chút, da mặt cũng không còn cứng đờ nữa.
“Tào huynh nói vậy là đánh vào mặt ta rồi, thấy ngươi hơn ta mấy tuổi, cứ gọi thẳng ta là Vệ Đình là được.”
Bạch tứ gia giới thiệu người cho hắn, nhất định phải là người có bản lĩnh, hắn chỉ là một thành môn úy, sao có thể xem thường được?
Hơn nữa, trong này còn có hai vị đại lão đấy, trong này đâu còn phần để hắn làm đại nhân nữa?
Mấy người cùng tiểu tứ đi đến đông khóa viện, nơi này được tiểu tứ dọn ra một khoảng làm thao trường, bày đơn giản các loại vũ khí, trên đó dựng hai cây trường thương cùng một thanh trường đao, còn lại là mấy cây đại đao gỗ điêu khắc.
Hoàn toàn chỉ là để vui chơi tiêu khiển.
“Ta thích người có võ nghệ, cố ý làm cái thao trường này, chỉ hơi sơ sài, cũng là chỗ ta và Tào đại ca ngày thường tiêu khiển, mọi người cứ tự nhiên dùng.”
Tiểu tứ sai người chuẩn bị trà ngon nước, mấy người trẻ tuổi liền bắt đầu luyện tập ở đây.
Ngay cả anh em Từ Nguyên Khải cũng trình diễn quyền pháp mình đã học. Bọn họ làm nhà buôn, đi khắp nơi, ai cũng có chút ít bản lĩnh phòng thân.
Cũng không cần quá mạnh, chỉ cần lúc mấu chốt có thể chống đỡ vài chiêu là được.
Mấy người trẻ tuổi sức sống tràn trề, túm nhau lựa thế, binh binh bang bang luyện tập.
Trong lúc nhất thời, đông khóa viện trở nên náo nhiệt, khiến cho đám tiểu tư nha đầu trong phủ cũng kéo đến.
Chương Diệc San đi một vòng xuống bếp, nghe nha đầu hồi bẩm, tứ gia đang dẫn khách nhân ở đông khóa viện hoạt động gân cốt.
Nghĩ đến tính cách của tứ ca, Chương Diệc San lại sai nha đầu mang ít bánh ngọt qua.
Nàng vừa bưng bánh táo đỏ mới ra lò về tới cây dong đường, vừa mới vào đến sân, liền nghe trong sảnh truyền ra tiếng cười nói vui vẻ.
“Ôi, ngũ đại nương tử, cô nương đừng bận rộn, ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.”
Từ đại nương tử thấy Chương Diệc San bước vào, khẽ cười.
“Nghe mọi người nói cô nương là tay chưởng gia giỏi, tuổi còn trẻ đã có tài như vậy, có lẽ là thông minh hơn con nhị tỷ của ta nhiều, con bé kia hễ nghe đến việc học bếp núc là liền sinh tính phản kháng. Ta đang lo đây, nếu ngũ đại nương tử có thời gian rảnh, giúp chỉ bảo cho vài câu, có thể con bé sẽ hiểu ra.”
Nghe Từ đại nương tử đề nghị, Chương Diệc San liên tục khoát tay: “Từ đại nương tử quá khách khí, con cũng không giỏi như ngài nói, rất nhiều việc vẫn phải tự mình tìm tòi thôi. May là có mẫu thân trấn giữ, có gì không hiểu thì trực tiếp chạy đến hỏi, nên cũng không đi sai đường là thật.”
Nói rồi, nàng ngồi xuống một bên, tỏ vẻ khiêm tốn của người em.
“Con gái ai mà chẳng thích náo nhiệt, thích chơi cùng mấy cô nương đồng trang lứa, chuyện bếp núc nhàm chán như vậy, tất nhiên không thích rồi. Cũng không cần vội, có các bà làm chủ gia dẫn dắt, mưa dầm thấm lâu, rồi cũng học được bảy tám phần.”
“Nói cũng đúng, ép trâu uống nước cũng không được, rốt cuộc cũng chẳng học được gì. Nhưng con Nhị tỷ của ta đã mười sáu, ta sợ chậm trễ con bé.”
Trước mắt con gái vẫn chưa định chuyện hôn nhân, nếu như gả cho thứ tử còn đỡ, nếu gả vào nhà trưởng tử thì về sau chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Ngô an nhân bưng chén trà, im lặng nghe các nàng nói chuyện. Lúc này nghe Từ đại nương tử lo lắng, ngược lại tán đồng phụ họa một tiếng: “Con mình, ai mà chẳng muốn yêu thương thêm mấy phần, sợ chúng về nhà chồng chịu uất ức, có đôi khi thật mong các nàng mãi mãi đừng lớn lên thì tốt hơn.”
“Ai nói không phải đâu.”
Từ đại nương tử gật đầu, con gái bà vốn rất biết điều, ngày thường trong nhà lớn tiếng nói chuyện cũng không nỡ, nghĩ đến sau này con về nhà chồng phải chịu khổ, bà chẳng đau lòng đến chết hay sao?
Bạch Vân Khê thấy hai người hiếm khi có chung ý kiến, không khỏi cong môi lên. Thấy bánh táo ngọt mới ra lò, liền mời mọi người cùng thưởng thức.
Nói chuyện đời thường cũng là cả một nghệ thuật, nếu nói không khéo thì dễ bị lạc lõng.
May là khách nhân hôm nay của bà không nhiều, lại đều là người hiểu rõ gốc gác, nên không cần lo lắng lỡ lời.
Uống trà, trò chuyện, mãi đến khi yến tiệc bắt đầu, mọi người mới đi đến thiện đường.
“Gần đến năm mới, thức ăn hơi đơn điệu, mong mọi người thứ lỗi.”
“Nghi nhân nói vậy là đâu, nhà ai cũng như nhau thôi, trước tết đều cố hết sức chuẩn bị, chiên xào nấu nướng đủ cả, dù có của ngon vật lạ, ăn nhiều cũng ngán thôi.”
Từ đại nương tử lấy khăn che miệng khẽ cười, nhìn đồ ăn bày trên bàn, lúc chạm mắt đến thố măng khô hầm vịt, mắt liền sáng lên: “Đây hẳn là món ăn quê hương của Nghi nhân, nghe thôi đã thấy thơm ngát?”
“Bà nói đúng rồi đấy, đây đều là do tiểu tứ mang từ nhà cũ lên, vịt nhà tự nuôi, măng hái trên núi, mọi người mau ngồi xuống nếm thử, xem có hợp khẩu vị không?”
“Khí hậu mỗi nơi khác nhau nên người mỗi nơi cũng khác, xem cũng khá đó.”
Mọi người ngồi xuống, một bữa tiệc kết thúc, không khí lại càng hòa hợp hơn.
Tiệc tàn, mọi người lại trở về sảnh uống trà tiêu cơm.
Một chén trà qua đi, Từ đại nương tử dẫn con gái đứng lên cáo từ.
Bạch Vân Khê sai người mang hai con vịt muối đã chuẩn bị sẵn cho Từ gia, lại dặn Chương Diệc San đích thân đưa người ra ngoài.
Ngô an nhân ngồi trên ghế, bưng chén trà nhấp một ngụm, nhìn Bạch Vân Khê, khẽ giọng nói: “Gần đến năm mới, nghe nói kinh đô bên kia không được yên ổn.”
Nghe được lời này, Bạch Vân Khê lập tức đuổi nha đầu hầu hạ trong sảnh ra ngoài: “An nhân, lời này của cô là ý gì?”
“Nghe nói bệnh tình của quan gia trở nặng, khiến cả Thái Y viện phải chấn động. Ngô gia tại kinh đô chức quan cũng không xuất sắc, chuyện sâu xa hơn thì ta không biết.”
Nghe Ngô an nhân giải thích, Bạch Vân Khê ngẩn người: “Có thể làm cả Thái Y viện chấn động, bệnh tình tất nhiên không nhẹ… An nhân cũng biết tình cảnh nhà ta, bên kinh đô không có người quen nào, không thể dò hỏi được tin tức gì.”
Thời điểm này, mới thấy được chỗ lợi hại của tông tộc. Ngô gia tông tộc ở kinh đô, nên hễ kinh đô có bất kỳ biến động gì, họ đều có thể lập tức nhận được tin tức, xem xét thời thế.
Đối với lời nói của Bạch Vân Khê, Ngô an nhân rất tin, tình huống của Bạch gia ra sao, Du ca nhi sớm đã nói với nàng.
Cũng bởi vì như thế, nên nàng mới muốn nhắc nhở Bạch gia, nên cẩn thận chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận