Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 123: Mỳ thịt kho (length: 3808)

Tôn mạo nhìn bóng lưng Bạch Vân Đường, lúc này mới phản ứng lại, bực tức quát lên: "Xì, đồ hỗn đản, đáng bị trời đánh." Nhân vật chính đã đi, hắn cũng không dám đến nhà Bạch thị gây sự, chỉ có thể không tình nguyện dẫn người rời đi.
Hùng hổ đến, rồi hậm hực bỏ đi, ai cũng hiểu, Tôn thị coi như mất hết mặt mũi.
Đến khi mọi người tản hết, Bạch Vân Khê mới từ ngã rẽ đi ra, nghe cuộc cãi vã của bọn họ, im lặng lắc đầu, vác đồ về nhà.
Đỗ thị thấy mẹ chồng về, vội ra đón: "Nương, người hái nhiều lá tía tô vậy làm gì? A, còn có cả trứng vịt nữa?"
"Ừ, lúc về từ ruộng, ta ghé chỗ nước cạn ở khe núi thử xem vận may, ngoài trứng vịt còn có ốc nữa."
Bạch Vân Khê lấy trứng vịt ra thả vào chậu lớn, chỉ vào giỏ ốc: "Để nó nhả bùn một ngày, tối lấy ớt với tía tô xào lên thì ngon phải biết. Còn lá tía tô ta hái nhiều, tí nữa rửa sạch thái nhỏ rồi làm tương tía tô với thịt nạc băm, lúc nấu canh hay làm bánh bột ngô cho vào ít làm gia vị, thơm lắm."
"Nương, con không biết làm."
Đỗ thị ngớ người, tía tô mọc đầy bờ sông, ai cũng biết nó ăn được nhưng chỉ coi như gia vị thôi.
Làm tương tía tô thì lần đầu cô nghe, trước kia cũng không thấy mẹ chồng làm bao giờ.
"Không sao, ta làm cho, lát nữa con xem rồi học theo mà làm."
Bạch Vân Khê rửa tay, trước tiên bảo Đỗ thị hòa bột, buổi trưa làm mì sợi, ăn kèm với tương tía tô và trứng vịt om.
"Nương, con có sức, để con cán bột."
Lý thị xắn tay áo bước đến, ba mẹ con phân công nhau, Lý thị cán bột, Đỗ thị nhóm bếp, Bạch Vân Khê làm món om.
Tía tô thái nhỏ, thịt nạc băm ướp chút bột thảo quả, hành gừng tỏi ớt băm nhỏ để riêng, để thêm vị tươi, Bạch Vân Khê còn đập nhỏ miếng đường mía để dành.
Nồi nóng, múc muôi mỡ heo cho vào, trước tiên xào trứng vịt ra đĩa.
Tiếp đó cho gia vị vào phi thơm, đổ thịt băm vào xào săn, sau đó cho tía tô vào xào chung, thêm muối ăn và đường cho vừa vị.
Đảo đi đảo lại mấy lượt cho lá tía tô ngấm nước, rồi trút ra đĩa, cứ thế mà ăn.
Dù gia vị có chưa đầy đủ, nhưng nguyên liệu đều là đồ tự nhiên, làm xong vẫn thơm nức mũi.
"Nương, thơm quá."
Lý thị cắt sợi mì xong, nhìn bà chế biến tương tía tô, hít hà một cái.
Ngay cả Đỗ thị cũng phải thừa nhận, dù chưa nếm nhưng nhìn cách làm thôi cũng đủ thèm.
"Nương, con nhớ rồi, ăn xong mình lại làm một hũ."
"Chỉ là bà cho nhiều mỡ quá, một muôi to cơ, phí của."
Nghe tiếng lòng của Đỗ thị, Bạch Vân Khê không mảy may động đậy: "Tương tía tô này làm một lần ăn được nửa tháng, mùa đông để được lâu hơn, lá tía tô cũng không mất tiền mua, lợi chứ sao."
Nghe giọng bà, Đỗ thị nhìn cái hũ đựng tương, nếu mỗi lần chỉ dùng một muỗng nhỏ thì còn chấp nhận được.
Nhưng khi cô nhìn thấy bà chan cả muôi lớn đồ om lên bát mì của mỗi người, tim cô liền theo cái thìa ấy mà rung rẩy từng hồi.
Theo kiểu ăn của bà thì một hũ tương này hai ngày cũng hết.
Xót của thì xót, nhưng vị thì không chê vào đâu được, ai nấy đều ăn hết bát mì thịt om, no căng bụng.
"Trong bếp có bát lớn là để dành cho nhị ca con đấy, hai đứa đi mang cơm, tiện thể cùng nhị ca con xới đất, cố mà làm xong hôm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận