Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 197: Vảy cá cũng không có ngươi một phiến (length: 3818)

"Ngươi quên ta nhưng ta chưa quên, đừng có cản trở ta câu cá, mau cút cho ta."
Bạch Vân Khê thật sự không ngờ, có người lại có thể mặt dày như vậy, "Ngươi lúc liên kết mấy người tìm lý trưởng tố cáo ta, sau lưng nói xấu ta, ta còn chưa quên đâu. Bây giờ thấy đồ ăn thì lại trơ mặt tới, chưa thấy ai mặt dày như ngươi."
Bạch Vân Khê nhìn mấy con cá trong thùng, đủ cho buổi tối ăn, liền trực tiếp thu dọn đồ đạc về nhà, chủ yếu là thấy người này ngứa mắt.
Vương nhị tức phụ thấy Bạch Vân Khê thật không thèm để ý tới mình, liền nổi cáu.
"Ấy, người này sao lại nhỏ mọn vậy hả?"
Thấy bóng lưng Bạch Vân Khê rời đi, tức đến dậm chân, sau đó lại thấy chưa hết giận, nhổ xuống đất một bãi.
"Phì, cái thứ gì chứ, chẳng qua chỉ hai con cá, nhìn ngươi đắc ý chưa kìa."
Bạch Vân Khê xách thùng cá vào nhà, Đỗ thị thấy vậy, lập tức liền tiến lên đón.
"Nương, hôm nay sao về sớm thế?"
Bạch Vân Khê bực bội khoát tay, "Đừng nhắc tới, ở bờ sông gặp phải Vương nhị tức phụ, cái con người không biết xấu hổ kia lại đòi ăn cá của lão nương, thứ không biết xấu hổ, loại người như nó, đừng nói ăn cá, đến cái vảy cá cũng đừng hòng lấy được của ta."
Đỗ thị nghe bà bà nhắc tới Vương nhị tức phụ, cũng lắc đầu.
Vương nhị tức phụ này, ai gặp cũng thấy nhức đầu.
Lần này không chiếm được cá từ tay nương, về sau chắc chắn lại sau lưng nói xấu cho mà xem.
Đất hoang đã có trong tay, cả nhà lại bắt đầu bận rộn, ngày thứ hai ăn xong điểm tâm, mọi người chuẩn bị đồ nghề, cùng nhau đến phía đông núi.
Bạch Vân Khê chuẩn bị một cái sọt, liềm, dao... các loại công cụ, định lên núi xem qua một lượt, xem có gì ăn được mang về hay không.
Có kinh nghiệm khai hoang lần trước, lần thứ hai khai hoang không cần Bạch Vân Khê chỉ dẫn nhiều, hai vợ chồng lão nhị đã mang theo mấy anh em bận rộn rồi.
Bạch Vân Khê đứng bên cạnh xem một hồi, cảm thấy không có gì cần góp ý, liền đeo sọt lên núi.
Đứng trên sườn núi, nhìn rừng cây rậm rạp, lá vàng úa, ngoại trừ chủng loại cây cối có chút khác biệt, thực ra tất cả các khu rừng đều giống nhau, toàn là bụi cây và khe núi gập ghềnh.
Bạch Vân Khê men theo con đường nhỏ trong núi đi vào, thấy chỗ nào lá rụng dày, liền dùng tay đào đào, đây đều là phân của cây, ngâm ủ trong rừng nhiều năm, cực kỳ màu mỡ.
Lát nữa kêu con trai lên chuyển xuống chân núi, có đống phân bón này, đất hoang muốn không màu mỡ cũng khó.
Nửa canh giờ sau, Bạch Vân Khê đứng ở một chỗ dưới dốc núi, hiện giờ đã là cuối thu, rất nhiều lá cây đã ngả vàng, mặt đất phủ một lớp dày, bước lên phát ra tiếng sột soạt.
Xem một vòng, Bạch Vân Khê liền phát hiện, dưới bóng cây, lác đác mọc lên mấy cây nấm, nàng nhận biết được, hái vào sọt, lại ngẩng đầu nhìn quanh khu rừng, muốn xem xung quanh có quả chín nào hái về không.
Kết quả, ngoài mấy quả hỏng, chẳng có gì cả.
Bạch Vân Khê xoa cằm, nghĩ lại cũng hiểu, nơi này gần thôn, rất nhiều dân làng thường qua đây đốn củi, nếu thấy có quả ăn được, tiện tay liền hái mang về.
Không còn gì để lại cũng không lạ.
Muốn tìm đồ ăn, xem ra còn phải đi sâu vào trong núi, may mà gần đây nàng vẫn luôn kiên trì rèn luyện thân thể, đặc biệt là cái viên bảo vệ sức khỏe kia, nàng cảm nhận rõ, thể lực dạo gần đây lên rất nhiều.
Xem chừng mùa đông sắp đến, lương thực dự trữ của bọn họ còn chưa đủ, có thêm một ít mới an tâm được.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận