Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 443: Trước tiên phòng hộ (length: 4138)

Nghe lời Lý thị nói, Bạch Vân Khê lắc đầu, "Có phúc khí với thông minh không phải là một chuyện."
Ngay khi Lý thị định phản bác, cửa ra vào vang lên tiếng cười sảng khoái, "Mấy mẹ con đừng tranh cãi, người thông minh đều có phúc khí, ngươi xem có ai ngốc mà có phúc không?"
Vừa nói, Tống Vương thị vừa vác giỏ đi vào.
"Củ cải ta trồng dưới đất bị người đào mất gần hết, hôm nay tiện thể nhổ hết mang về nhà, chôn trong cát còn ăn được một thời gian, mấy củ này củ nào củ nấy to đùng, mang đến cho các ngươi thêm món rau."
Bạch Vân Khê nhìn củ cải da đỏ trong giỏ, cười ha hả chào mời người ngồi xuống.
"Vừa rồi ta còn nhắc đến cô với con dâu đấy, nói nhà mình dạo này ăn không ít rau của cô, còn nói phải báo đáp cô cho tử tế đây."
Bạch Vân Khê nói xong, bất đắc dĩ nhún vai, "Lão bà nói hay, 'trời tối không nói quỷ, sau lưng không nói người', vừa mới nhắc đã thấy cô tới."
Tống Vương thị nghe Bạch Vân Khê trêu, ngửa cổ cười lớn ha hả.
"Câu đó không sai, ai bảo hai ta nói chuyện hợp cạ thế, ta vất vả lắm mới có được người bạn như cô, sao có thể dễ dàng để cô chạy mất. Kiểu gì cũng phải dùng rau này bịt miệng cô lại, cho cô không có lý do lơ ta đi."
"Ôi, cô làm vậy thì đúng ý ta rồi, chỉ bằng giỏ rau này thôi, ta cũng phải chiêu đãi cô thật tốt. Không thì, lúc hết đồ ăn ta còn biết đi nhà ai xin đây?"
Bạch Vân Khê cười kéo người đến dưới hiên, Đỗ thị bưng lên một bát nước chè, "Nói chuyện chính đi, kể cả cô không đến, chút nữa ăn điểm tâm xong ta cũng phải sai bọn trẻ qua tìm cô."
"Nhưng có chuyện gì thế?" Tống Vương thị nghe giọng Bạch Vân Khê, thấy vẻ mặt cô có vẻ nghiêm túc, theo bản năng đứng thẳng người.
"Tối qua nhà ta suýt chút nữa xảy ra chuyện, ta nói ngắn gọn... Vốn dĩ có triều đình bố trí lều cháo miễn phí nên trong thôn mình yên ổn, ai ngờ đêm qua, tường nhà ta bị người đào một cái lỗ, nếu không nhờ chó kịp thời phát hiện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
"Ta nghĩ, không phải dân lưu lạc thì là đạo tặc trà trộn vào đám dân lưu lạc, chuyên làm chuyện trộm gà bắt chó. Ta thấy nhà cô người cũng đông, mà nhà mình mới thu hoạch xong cũng không bán cho ai, càng phải cẩn thận phòng bị mới được, không thể để kẻ gian lợi dụng sơ hở."
"Chủ yếu là, ta cũng không biết cái loạn thế này kéo dài được bao lâu, phòng bị nhiều hơn vẫn hơn."
Tống Vương thị nghe Bạch Vân Khê nhắc nhở, mặt trắng bệch, đột ngột đứng dậy, "Cái gì, tường nhà cô bị người đào lỗ á? Mấy người đó thật quá đáng, nhà mình không đụng chạm gì đến họ, thỉnh thoảng còn thương tình cho họ chút đồ ăn, không cảm kích thì thôi lại còn dám trộm?"
Củ cải trồng ngoài đồng bị vặt sạch, bà cũng chưa hé răng, còn không biết điểm dừng sao?
"Thật đúng là chưa thấy ai mặt dày thế, nói thật lòng, ban đầu nhà mình đối với đám dân lưu lạc cũng không tệ, thấy họ đáng thương, lần nào cũng cho chút ít."
"Nhưng nhà mình cũng đâu phải giàu có gì, muốn cho nhiều hơn một chút cũng không thực tế, dù sao cũng hơn là không có, làm người không thể tham lam quá mức."
Tống Vương thị nói, giận đến mặt đỏ bừng, "Nói khó nghe, họ đáng thương cũng đâu phải do mình tạo ra, dựa vào cái gì mà cứ quấy rầy nhà mình? Ta nói nếu sau này còn có ai vào thôn xin ăn, thì một hạt gạo cũng không cho, cũng đừng trách nhà mình ác độc, tất cả là do họ tự gây ra."
Bạch Vân Khê nghe giọng điệu của Tống Vương thị, đồng tình gật đầu, "Ai bảo không phải chứ, chỉ trách số mình đen đủi, gặp phải chuyện này thôi."
"Nhà ta tối qua bị người nhắm đến cũng là do nhà ta dễ thấy, nằm ngay đầu thôn. Nhưng suy cho cùng, vẫn là đám đạo tặc kia lòng tham, muốn ăn không ngồi rồi."
Lòng người vốn tham, cô có thể quản được bản thân mình, nhưng không thể khống chế được lòng người.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận