Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 425: Bỏ đá xuống giếng chi người (length: 3888)

Nhìn vẻ mặt hắn, không cần hỏi cũng biết, đây là ghét bỏ nàng và Bạch Vân Sơn giành mất danh tiếng lý chính của hắn.
Nhưng việc này trách ai được, làm lý chính, không nghĩ xem làm sao giúp dân làng đoạt lại lương thực, lại cứ đứng đây làm bộ làm tịch.
Còn dân làng, tự nhiên ai giúp họ thì họ cảm ơn người đó, quá đỗi bình thường, có gì lạ?
Hiện tại mặt nặng mày nhẹ với họ có ích gì? Đằng nào cũng bị trách móc là hai người họ tranh giành danh tiếng, cơ mà, chuyện này quả thực không thể oán ai được.
Bạch Vân Sơn thấy biểu tình đường muội không ổn, theo ánh mắt nàng nhìn sang, vừa vặn thấy Bạch Vân Tùng nhíu mày.
Nghĩ một hồi, trong lòng hiểu ra, Bạch Vân Sơn hắng giọng, lên tiếng chào hỏi hai người, "Đại bá phụ, đường ca, nhân lúc hôm nay yên ổn, đến nhà ta uống chén nước nhé?"
Bạch Vân Tùng nhìn đường đệ trước mặt, mắt thoáng động, hờ hững khoát tay, "Không cần đâu, việc trong thôn còn nhiều, ta còn phải sắp xếp chút việc, ngươi không phải vẫn luôn làm việc ở huyện sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi về vậy?"
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của đại đường ca, Bạch Vân Sơn cũng không để bụng, bất đắc dĩ buông tay, "Chẳng phải dạo gần đây lưu dân nổi loạn sao, ta lo lắng cho nhà cửa nên mới về thăm. Vừa vặn việc ở huyện cũng tạm xong, nên về xem sao. Không ngờ lại gặp phải người vào thôn cướp lương."
Nghe đường đệ giải thích, Bạch Vân Tùng mím môi, gật đầu.
"Vừa nãy Lý kỳ trưởng cũng nói, sau này thôn mình an toàn rồi, đường đệ cũng không cần lo lắng quá, có việc thì cứ đi làm, ở nhà đã có ta trông nom."
"Vậy thì thật đa tạ đại đường ca."
Bạch Vân Sơn liếc hắn một cái, hơi mỉm cười, mấy anh em đường đều lớn lên cùng nhau, tính nết của người nào hắn cũng nắm rõ trong lòng.
Hơn nữa, mấy năm này hắn luôn làm công ở huyện, gặp người biết việc nhiều, cũng có chút bản lĩnh nhìn người.
Đại đường ca có ý kiến với hắn, hắn nhìn ra được, nhưng hắn không để trong lòng.
Về chuyện vừa nãy, hắn không thấy mình có lỗi gì, cho dù làm lại, hắn vẫn sẽ chọn hợp tác với đường muội.
Còn nữa, đối với vị đại đường ca này, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút ý kiến.
Đặc biệt là những việc hắn làm nhằm vào cả nhà đường muội, xét về lý thì không có gì sai lớn, nhưng xét về tình thì lại có chút không nói được.
Việc mua nhà thì thôi không nói, liên quan đến tiền bạc, lẽ ra hắn không nên nhòm ngó đến trường tư thục mà hai vợ chồng đường muội đã hao tâm tổn trí gầy dựng.
Trong chuyện này, đại đường ca ít nhiều có chút ý bỏ đá xuống giếng, biết rõ đường muội đang gặp khó khăn mà vẫn dám hợp tác với tiểu tử Bạch An Sâm diễn trò.
Lúc trước, khi từ huyện về nghe nói chuyện này, hắn đã muốn đi tìm Bạch Vân Tùng lý luận đôi câu, nhưng lại bị phụ thân ngăn lại.
Phụ thân nói giấy tờ đều đã ký rồi, hắn đi chất vấn cũng chỉ làm quan hệ thêm căng thẳng, chẳng thay đổi được sự thật. Hơn nữa, lúc đó, đường muội bỏ trường tư thục, đối với nàng cũng coi như là chuyện tốt.
May mà, tất cả đã qua, đường muội tự mình nuôi dạy các con cũng đã ổn thỏa, hắn cũng không còn gì để nói.
Ngày thường, phần lớn thời gian hắn đều ở huyện, trừ mấy ngày lễ tết, hầu như không ở thôn, nếu hắn với đại đường ca gây gổ, cuối cùng chịu thiệt vẫn là người ở nhà.
Bạch Vân Khê thấy hai người nói qua nói lại, không có tâm tư nhúng vào, vừa muốn quay người rời đi, liền bị Bạch Vân Tùng gọi lại, "Đường muội dừng bước đã, ta có lời muốn nói."
Bạch Vân Khê quay đầu, nhìn đại đường ca hai hàng lông mày nhíu lại, khẽ cau mày, "Đường ca có gì muốn dặn dò sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận