Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 03: Bực mình đại nhi tử (length: 3928)

Quan cũng chẳng ra quan, người cũng chẳng ra người, lại còn nợ một đống tiền, xui xẻo quá đi.
Nguyên chủ vừa mới tiếp nhận chuyện người chồng mất, chủ nợ đã tới nhà, một là trả tiền, hai là dùng căn nhà trước mắt này để trừ nợ.
Hơn nữa, trong tay đối phương còn nắm giữ khế đất do lão già chết tiệt thế chấp ở hiệu cầm đồ.
Nguyên chủ không muốn giao căn nhà tổ tiên để lại cho người khác, lại không có tiền trả nợ, giằng co qua lại, bỗng ngã vật ra đất rồi chết.
Bạch Vân Khê lặng lẽ thở dài, hai vợ chồng cử nhân vì con cháu, tính ra cũng là cúc cung tận tụy.
Tuy rằng hiệu cầm đồ Mã gia ăn trông khó coi, nhưng một chuyện quy một chuyện, thiếu nợ thì phải trả là lẽ trời, nguyên chủ vì chữa bệnh cho ông cử nhân, đã bán hết năm mẫu ruộng tốt trong nhà, cũng không cứu được mạng ông cử nhân.
Bây giờ chủ nợ đến đòi, bọn họ quả thật không có khả năng trả được.
Nhìn ba gian nhà ngói gạch xanh phía sau, hai bên trái phải mỗi bên ba gian phòng ngang, góc nhà là phòng bếp và nhà kho, tiếp đến là cổng lớn, lại còn nằm ngay giữa làng, vị trí quá tốt, căn nhà trước mắt này, so với nhà trưởng thôn còn khang trang hơn.
Theo giá thị trường, bán ra bốn mươi quan tiền, nhẹ tênh.
"Cử nhân nương tử, hôm nay bà phải cho chúng ta câu trả lời dứt khoát, trả tiền hay là gán nhà, nếu như không muốn cả hai, thì chúng ta sẽ ra quan trên mà thưa kiện."
"Mụ già yêu quái, nghe thấy quan thì sợ chết khiếp ấy mà."
Triệu Lập nhìn chằm chằm Bạch Vân Khê, trong mắt thoáng qua vẻ miệt thị, trước kia nể mặt ông cử nhân, bọn họ không thể không khách sáo, bây giờ ông cử nhân chết rồi, để lại một mụ đàn bà góa mang theo đám con trai vô dụng, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời ra, còn có thể làm gì khác?
Đám người vừa nghe thấy quan, lập tức lùi về sau mấy bước, dân thường sợ gặp quan, là cái tính hèn mọn ăn sâu vào trong xương tủy.
Bạch Vân Khê trừng mắt nhìn Triệu Lập, lại lần nữa nghiến răng, ngươi mới là mụ đàn bà góa, cả nhà ngươi đều là mụ đàn bà góa, bà đây nhắc lại một lần nữa, bà là ba mươi sáu tuổi đang độ tuổi thanh xuân phơi phới nhé.
"Nhà ta, cử nhân lão gia, quả thật có mượn ba mươi quan của hiệu cầm đồ, giờ ông ấy vừa qua đời chưa được bảy ngày, các ngươi đã đến nhà đòi nợ, xem cái tình nghĩa ngày xưa như bùn đất, ta không còn gì để nói."
"Được thôi, thế sự đảo điên, người đi trà lạnh, cho ta ba ngày, chúng ta sẽ dọn ra ngoài, ba ngày sau, các ngươi đến mà thu nhà đi."
"Nương, không thể..."
"Không có nhà, cả nhà ngủ ngoài đường sao?"
Không đợi đối phương nói hết, Bạch Vân Khê liếc mắt nhìn sang, nhìn thẳng vào thằng con trai lớn hờ, "Cũng được, con là con trưởng trong nhà, đối với chuyện nợ nần này có cách giải quyết sao?"
Đồ hỗn trướng, thấy bà đây đầu rơi máu chảy cũng không thấy mày có hành động gì.
Lúc này mới ra vẻ sốt sắng, ép bà đây chửi thề à.
Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, Bạch An Sâm đỏ mặt, ngượng ngùng lên tiếng, "Nhà mình liên tiếp gặp chuyện không may, con cũng cùng đường mạt lộ..."
"Người chết nợ tiêu, cứ tưởng mẫu thân nghĩ quẩn rồi, cha mẹ qua đời, nó là con trưởng tất nhiên phải giữ lại nhà tổ, không ngờ mẫu thân lại tỉnh táo, còn muốn dọn nhà cho người ta, thật là ý trời trêu ngươi mà."
Nghe thấy tiếng lòng của thằng con trai cả, Bạch Vân Khê cả người đều kinh hãi, trừng mắt nhìn hắn mãi, thật sự cứ ngỡ là mình nghe nhầm.
"Mẫu thân... con thật sự hết cách rồi, vì chữa bệnh cho phụ thân, toàn thân con cũng không còn hai đồng xu."
"Thánh nhân nói, nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, mẫu thân dùng nhà gán nợ, hắn làm con trai trưởng, là có thể phản đối."
Nghe thấy tiếng lòng của hắn, Bạch Vân Khê cứ vậy lặng lẽ nhìn hắn, cái thằng con trai lớn này của nguyên chủ, quả thật không phải thứ tốt lành gì.
Để trả nợ, thế mà lại muốn để bà đây chết đi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận