Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 170: Mua bông (length: 3657)

"Hổ Tử nương, ngươi đừng giận nữa, nương đã nói rồi, sau này không cho đại tỷ tới nhà chúng ta, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để nàng quay lại."
Trương Đại Cường cười lấy lòng, chỉ có thể nói lời hay lẽ phải, ai bảo người nhà hắn làm chuyện hồ đồ chứ, may mà Hổ Tử cứu về được, nếu không, hắn chắc chắn tan nhà nát cửa, vợ con đều chẳng còn.
Bạch Vân Khê tìm được chỗ Lý thị ngồi, không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ này thật ngoan, nàng đi lúc nào thì người đã ngồi ở bậc thềm kia rồi, về vẫn y nguyên, chẳng nhúc nhích lấy một lần.
"Nương, người về rồi?" Lý thị đứng lên, đeo sọt lên lưng, "Chúng ta đi mua bông thôi."
"Đi thôi, mua bông xong là về nhà được rồi." Bạch Vân Khê dẫn Lý thị đến cửa hàng vải, mới biết bông ba mươi văn một cân, ngẫm về năng suất thời này thì giá cả cũng xem như chấp nhận được.
Bạch Vân Khê mua mười cân, hết ba trăm văn, thấy chủ quán chất đống vải vụn ở góc tường, nghĩ may đồ chơi cho Nha Nha cũng hay.
"Chủ quán, thấy ta mua nhiều đồ thế này, vải vụn trong góc của ông có thể cho ta ít được không?"
Chủ quán nghe vậy, nhìn Bạch Vân Khê, lại nhìn đống vải vụn ở góc, bước qua bốc một nắm lớn đưa cho nàng.
"Này, vải vụn đã có người đặt rồi, không cho cô nhiều được."
"Cảm ơn, ta chỉ may thú nhồi bông cho cháu gái thôi, từng này đủ dùng."
Bạch Vân Khê nhận lấy, bỏ vào sọt, nàng vác sọt, Lý thị vác bông, hai người cùng nhau về nhà.
"Nương, sọt để con vác cho, bông nhẹ lắm, không mệt chút nào."
Bạch Vân Khê thấy cái bọc to sau lưng nàng, đến mức chẳng nhìn thấy người đâu, không khỏi khẽ cười, "Dù nhẹ cũng mười cân đấy, đi trước đi, xem có gặp xe trâu không."
Hai người vận may không tệ, vừa ra khỏi trấn thì gặp ngay xe trâu từ huyện về, mỗi người hai văn tiền, về đến đầu thôn, đỡ biết bao công sức.
"Nương, người cuối cùng cũng về rồi."
Đỗ thị thấy hai người vào cửa, vội vàng đón, nhận lấy cái sọt trên lưng bà bà, không chỉ có trứng gà mà còn có vải vụn.
"Nương, trong nhà vẫn còn trứng gà mà, sao lại mua?"
"Không phải mua, là người ta cho."
Chưa đợi Bạch Vân Khê lên tiếng, Lý thị đã hớn hở nói, nàng đặt bông xuống bàn, lau mồ hôi trên trán, "Nương con cứu một đứa nhỏ, trứng gà này là cha mẹ người ta đưa cảm ơn."
Đỗ thị ngơ ngác, sao đi mua bông còn gặp chuyện thế này? Tiếc là chưa kịp hỏi thì Bạch Vân Khê đã phân phó Lý thị, "Mấy hôm nay chị dâu cả tháo giặt áo bông, con cứ mang bông để trong phòng chị dâu, tiện cho chị ấy dùng."
"Dạ, con biết rồi."
Bạch Vân Khê rửa tay, về phòng thay quần áo, vừa ra thì Đỗ thị đã đợi ở cửa.
"Nương, mẹ con vừa đi, ông cả đã tới, thấy người không có nhà, lại đi rồi."
Bạch Vân Khê kéo ghế ra mái hiên ngồi nghỉ, "Không cần để ý đến, ông cả khôn khéo cả đời, tự tay dạy dỗ ra đứa con, hết lần này đến lần khác sai phạm, mặt mũi ông cả cũng chẳng còn."
Biết con trai làm chuyện mất mặt, đến tìm nàng, chỉ đơn giản là muốn giải thích đôi câu mà thôi, chẳng có lợi lộc thực chất gì.
Đỗ thị gật đầu, chuyện Đường bá phụ hôm nay tới chất vấn bà bà, làm thật sự không ra sao.
Chưa đợi nàng nói gì, thì ở ngoài cửa đã có người tới.
"Vân Khê cô nương về rồi đó à?"
Ngoài hàng rào, trưởng thôn cầm tẩu thuốc, cười ha hả cất tiếng gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận