Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 637: Tốt nhất một lần ngăn chặn (length: 7924)

"Ngươi còn bị lừa gạt ở trong lòng bàn tay đấy, nếu không tin, cứ việc đi hỏi Trần Kiều. Ta thấy các nàng mẹ con là nhắm vào con trai nhà họ Bạch, trước thì sinh sự gây rối với ta, hiện giờ lại mơ tưởng tới thằng út. Đằng nào cũng ăn chắc con cháu nhà chúng ta."
Bạch Vân Đường nhìn mấy người, nghe giọng điệu khinh thường của họ, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao các nàng lại xem Trần Kiều như kẻ thù lớn vậy.
Trước đây, Trịnh thị không hiểu chuyện chạy đến nhà mắng một trận, hắn về nhà liền thấy Trần Kiều khóc lóc thảm thiết, mẹ hắn thì ở sân chửi đổng. Lúc đó hắn đã muốn đi tìm Trịnh thị tính sổ, nhưng Trần Kiều ngăn lại, không cho đi.
Nàng nói tất cả đều là hiểu lầm, có những chuyện càng giải thích càng rối, bảo hắn không cần để ý. Còn nói, dù sao cũng là người trong họ, làm căng về sau gặp mặt không được hay.
Nàng đã quen chịu ấm ức, không có gì đáng ngại.
Lúc đó hắn còn cảm thấy Trần Kiều biết điều, hiểu chuyện, thà chịu ấm ức cũng không muốn hắn với người trong nhà bất hòa. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Trần Kiều thật sự sai lý, nên mới không cho hắn ra mặt?
Thấy mặt Bạch Vân Đường lúc xanh lúc đỏ, Trịnh thị cười nhạo một tiếng, "Nghĩ cho kỹ vào đi? Đừng có cả ngày chỉ biết ăn rồi ngơ ngơ ngác ngác, động một tý là bị hồ ly tinh mê hoặc choáng váng."
Bạch Vân Đường nghe giọng Trịnh thị, mặt nóng ran.
Chưa kịp mở miệng, đã chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Bạch Vân Khê.
"Người không phạm ta ta không phạm người, ta đây chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, nhưng ai mà gây bất lợi cho ta, thì đừng trách ta không khách sáo."
Bạch Vân Khê nhìn hắn, khẽ nhếch mép, "Ngươi về nói với Trần Kiều, tranh thủ sớm dẹp bỏ cái ý định đó đi. Mẹ con cùng gả vào nhà họ Bạch không phải chuyện mừng gấp đôi, mà là chuyện xấu. Trần Kiều không rõ, đường ca hẳn là có thể nghĩ thông suốt."
Nghe Bạch Vân Khê cảnh cáo, thấy vẻ mặt bực bội của nàng, Bạch Vân Đường thấy mặt mình rát bỏng.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới những điều này, bây giờ bị các nàng hết lần này đến lần khác khơi ra, lại ngẫm lại thái độ nhiệt tình quá mức của Trần Kiều, cũng không thể không suy nghĩ nhiều.
Hạnh Nhi dù không phải là con ruột của hắn, nhưng Trần Kiều mang con gái gả cho hắn, chính mình là cha dượng của Hạnh Nhi.
Hiện giờ, Hạnh Nhi đã đến tuổi gả chồng, hắn cũng không quan tâm việc đổi họ hay không. Một đứa con gái, sớm muộn gì cũng là người của nhà khác, mang họ gì, hắn chưa từng hỏi đến.
Ngược lại là Trần Kiều nhắc một câu, nói Hạnh Nhi từ nhỏ đã họ Trần, ở thêm mấy năm nữa sẽ gả chồng, nên không cần đổi họ làm gì cho phiền phức.
Lúc đó hắn đồng ý ngay lập tức, bây giờ nghe mấy người này nói, Trần Kiều không cho con gái đổi họ, là có ý nhắm đến con trai nhà họ Bạch sao? Một khi đổi họ, thì tính toán của nàng xem như bỏ đi sao?
Để Hạnh Nhi gả cho con trai nhà họ Bạch, thì còn ra thể thống gì nữa?
Có hắn là cha dượng ở đó, Hạnh Nhi với con của nhà họ Bạch mãi mãi là anh em họ. Nếu thành thân, thì chẳng phải loạn luân hay sao.
Trần Kiều hẳn là sẽ không phạm sai lầm ngu ngốc như thế chứ?
Thấy sắc mặt Bạch Vân Đường lúc trắng lúc xanh, Bạch Vân Sơn lắc đầu, vỗ vai hắn một cái.
"Về nhà suy nghĩ cho kỹ đi, không được thì tự mình đi hỏi, dù sao cả thôn đều biết Hạnh Nhi là con gái ngươi, sắp đến tuổi lấy chồng, con bé đến đâu cũng được, duy chỉ có không thể gả vào nhà họ Bạch."
"Mẹ con hai người cùng gả vào một tộc, chúng ta không gánh nổi điều tiếng này, ngươi cũng sẽ trở thành trò cười cho cả vùng. Đến lúc đó, cả nhà ngươi chắc chắn sẽ bị nhà họ Bạch đuổi ra khỏi tộc, thành bèo dạt mây trôi."
Nghe Bạch Vân Sơn cảnh cáo, nghĩ đến uy tín của hắn trong tộc, nếu muốn trục xuất cả nhà bọn họ khỏi tộc thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến cảnh cả nhà lang thang bên ngoài, không nơi nương tựa, Bạch Vân Đường theo bản năng rùng mình, "Yên tâm, mặc kệ chuyện đó có thật hay không, ta cũng sẽ không để chuyện này xảy ra." Nói xong, Bạch Vân Đường không quay đầu lại liền bỏ đi.
Nhìn bóng lưng hùng hổ của Bạch Vân Đường, mấy người nhìn nhau, không biết làm sao lắc đầu.
Trần Kiều này thật thâm sâu, dám giấu Bạch Vân Đường làm chuyện dại dột như vậy, nếu không phải hôm nay các nàng vạch trần, có lẽ Bạch Vân Đường còn bị lừa trong lòng bàn tay.
"Ai, thật là gia môn bất hạnh, Bạch Vân Đường cưới phải loại vợ như vậy, thật không biết là phúc hay họa?" Tống Vương thị lắc đầu, bất đắc dĩ cảm khái một câu.
Nói không có phúc thì cũng không đúng, chồng già vợ trẻ cũng xem như được nhân sinh đắc ý. Nói có phúc thì lại không đúng, ngày ngày bị người ta coi như kẻ ngốc mà đùa bỡn. Thành ra trò cười cho thiên hạ.
Hễ nhà có chút gió thổi cỏ lay, thì liền trở thành đề tài bàn tán trong thôn, hoặc bị người ta rình mò sau lưng, hoặc bị người ta nghị luận, nửa khắc không yên.
"Mặc kệ là phúc hay họa, dù sao ta cũng không muốn qua lại với loại người đó."
Nghe Tống Vương thị nói vậy, Trịnh thị hừ một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Vân Khê.
"Đường muội, có gì cần thì cứ đến nhà nói một tiếng, ta lúc nào cũng có thể qua giúp. Thằng út đỗ tú tài, là chuyện vui của cả tộc."
"Đa tạ đại tẩu, nếu cần, nhất định sẽ tự đến nhờ."
Bạch Vân Khê nhìn vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của Trịnh thị, mỉm cười ôn hòa. Tin tức Bạch An Bang thi huyện rớt đã chìm vào quên lãng, nghe nói sau khi biết mình thi trượt, hắn đã về học đường ở trấn tiếp tục ôn luyện, không hề về thôn.
"Vậy thì tốt, ta về trước."
Trịnh thị liếc nhìn mấy người, quay đầu rời đi. Thấy ai nấy cũng vênh váo hung hăng, nàng nhìn mà chán ghét.
Bạch Vân Khê bất đắc dĩ nhún vai, có những chuyện luôn không thể tránh khỏi, ngươi không gây sự thì rắc rối cũng sẽ tìm đến ngươi.
"Đã đến trước cửa nhà rồi, vào uống chén trà, chúng ta không thể vì người khác mà làm mình khó chịu."
Trương thị cùng Tống Vương thị nhìn nhau, cùng Bạch Vân Khê vào trong sân, "Nói nhiều như vậy, cũng thấy khát nước."
Đỗ thị thấy mấy người vào nhà, đã sớm chuẩn bị nước trà, bánh trái.
Thời tiết đẹp, ba người liền ngồi dưới mái hiên nói chuyện phiếm, "Qua vụ hôm nay, ta nghĩ Trần Kiều chắc không dám nghĩ lung tung nữa đâu. Trừ khi nàng không muốn sống yên ổn ở nhà họ Bạch. Nếu lại bị đuổi về, thì coi như đời này xong thật rồi."
"Chuyện này khó nói, có những người không đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định, nhỡ đâu nàng cố chấp không nghe lời thì sao? Ta thấy người nên cẩn thận nhất là Vân Khê, con út nhà ngươi sắp về, tuyệt đối không được để Trần Kiều mẹ con có cơ hội lợi dụng, nếu không con út sẽ bị ảnh hưởng."
Nghe Trương thị nhắc nhở, ánh mắt Bạch Vân Khê lạnh đi.
Nếu là dân thường, thì nhiều nhất chuyện Trần Kiều mẹ con làm cũng chỉ bị người ta lấy ra trêu chọc thôi, nhưng với một học sinh nhà nghèo đang phấn đấu học hành mà nói, dính vào tai tiếng phong lưu, thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
"Ta sẽ chú ý, nhưng theo ta thấy, kế hoạch của Trần Kiều sẽ thất bại thôi. Bạch Vân Đường tuy không tốt nhưng vẫn trọng mặt mũi. Thêm câu đuổi đi của đường ca nữa, chắc hắn không dám coi thường."
Bạch Vân Khê nâng chén trà bằng sứ trắng, nhẹ nhàng lay nhẹ.
Đây là bộ ấm trà sứ trắng nàng cố ý chọn, để làm nổi bật màu xanh trong veo của nước trà, dù trà không được tốt lắm, nhưng vẫn cảm thấy đẹp mắt.
Bạch Vân Đường mặt mày ủ rũ vào sân, bà Bạch đang ngồi trong sân vá quần áo, thấy con trai sắc mặt không tốt, nhếch miệng, "Lại là mẹ con nhà đó gây chuyện cho con rồi hả? Mẹ đã bảo hai người đó không yên phận, con cứ không nghe, sau này còn phiền phức nhiều nữa."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận