Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập

Bị Mắng Nghèo Quả Phụ, Ta Dựa Vào Dị Năng Tại Cổ Đại Nghịch Tập - Chương 35: Có cơm ăn (length: 3917)

Nhìn túi vải được thả trên bếp lò, khóe miệng Bạch Vân Khê hơi nhếch lên, đây chẳng phải là món chính sao?
Quan hệ giữa người với người là do vun đắp mà có, chẳng có lý do gì mà người ta lại giúp đỡ mình một cách dễ dàng cả.
"Đây là lòng tốt của Tống đại nương nhà ngươi, biết chúng ta sống không dễ nên mới đưa tới. Ta đã nói buổi sáng rồi, người ta đối tốt với mình, con nhớ kỹ, sau này khá giả hơn, phải gấp bội trả lại."
"Thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, lòng người ấm lạnh đều ở chỗ này cả."
Thấy Đỗ thị gật đầu, Bạch Vân Khê cũng không nói thêm, nàng dâu này suy nghĩ nhiều, không phải một chốc một lát là có thể thay đổi được.
"Nếu như bánh tráng không đủ ăn thì nướng thêm mấy cái, ăn no mới có sức làm việc."
"Dạ ~"
Đỗ thị đáp lời, trong mắt lộ vẻ muốn hỏi nhưng không dám mở miệng thắc mắc.
"Bà bà sau khi bị ngã đầu, đúng là không giống trước kia, trước kia bà bà toàn chê các nàng ăn nhiều, thường hay đem các nàng so với người đói ở thôn."
Bạch Vân Khê thoáng sững lại, nguyên chủ trước kia thế nào, trong lòng nàng rõ ràng, không thể nói là người xấu, nhưng đối với con dâu cũng khá cay nghiệt.
Thực ra cũng không trách bà ta được, các bà bà thời đó đều như vậy, hở chút là lập quy củ với con dâu, bày vẻ mặt ra, để các nàng phải ngoan ngoãn vâng lời.
Nhiều năm con dâu sống lâu rồi thành bà, câu nói này không phải không có lý.
Thấy Đỗ thị tay chân làm việc nhanh nhẹn, không nói những thứ khác, Đỗ thị làm việc nhà đúng là một tay.
Nếu như có thể đưa nàng vào khuôn phép, lại chăm sóc thân thể cho khỏe hơn chút, việc chi tiêu ăn uống trong nhà giao cho nàng quán xuyến thì nhất định là vô cùng an tâm.
Nàng với tư cách là một bà lão ở đỉnh chuỗi thức ăn, có thể ung dung hưởng thụ cuộc sống cá khô.
Khụ khụ ~, Bạch Vân Khê đưa tay xoa xoa mặt, thấy có hơi nhăn da, ít ngày nữa phải thả lỏng một chút, nàng cần phải bảo dưỡng lại, mới hơn năm mươi thôi, vẫn còn có thể cứu vãn được.
Về phòng thay bộ áo yếm xiên vạt rộng rãi, phía dưới mặc quần ống rộng thùng thình cho tiện làm việc, đây cũng là trang phục phổ biến của phụ nữ trong thôn.
Nông dân không giống mấy phu nhân ở thành, cũng phải làm việc, váy ngắn trừ những lúc ra ngoài thăm thân thích, bình thường rất ít ai mặc.
Đem quần áo đã thay ngâm qua tro than rồi giặt sạch lại, phơi lên dây thừng là được.
Đỗ thị một hồi bận rộn, dùng giỏ trúc đựng mấy con cá tươi, hai mươi cái bánh nướng, một vò canh cá trích đậu hũ, Bạch Vân Khê đeo thêm một cái sọt, đựng bát đũa, cả ba người cùng nhau đến hậu sơn.
Đi dọc theo con suối sạch, băng qua một mảnh ruộng, một rừng cây dương mới tới được sườn núi hoang kia.
Từ xa đã thấy Bạch An Diễm đang vung cuốc đào đất, Lý thị cầm cào đi theo sau gom cỏ dại, rễ cây, tiểu ngũ gom cỏ vào sọt rồi mang ra đường đổ xuống mương.
Ba người xách đồ ăn canh đi tới, Lý thị là người đầu tiên phát hiện.
"Nương, chị dâu, cuối cùng mọi người cũng mang cơm tới rồi." Lý thị đưa tay lau mồ hôi, cười ngây ngô một tiếng.
"Hôm nay tình huống đặc biệt, về sau sẽ đúng giờ."
Cô con dâu thứ hai này không có chút tâm cơ gì, liền cả điểm tích lũy cải tạo cũng không có, tuy nói chuyện thẳng thắn, nhưng nàng không hề để bụng.
"Được, nghỉ ngơi chút đi, ăn cơm, chị dâu con vất vả đến trưa mới làm xong."
Bạch Vân Khê nhìn lão nhị lão ngũ, hai người đều mặc áo cộc vạt ngắn, vải bố ráp màu xám xịt, thắt lưng buộc chặt, nghe nói làm như vậy cho có sức làm việc.
Cả nhà tìm chỗ râm mát ngồi xuống.
Đỗ thị mở giỏ ra, mùi thịt thơm xộc vào mũi khiến mấy người ngẩn ra, trừng lớn mắt nhìn chị dâu bày ra trước mặt mỗi người một miếng lá chuối tây gói lại, mở ra là một con cá tươi khô vàng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận